Người bình thường nào đâu biết bệnh tim phân ra rất nhiều loại. Cảnh sát giao thông chỉ biết có rất nhiều bệnh nhân bị bệnh tim thì tự mang Nitroglycerine bên người, cho rằng chỉ cần là người bị bệnh tim thì đều ngậm được Nitroglycerine.
Chàng trai này đâu có chắc là bị nhồi máu cơ tim, nhồi máu cơ tim không có triệu chứng như vậy, không phải là vấn đề tim mạch, mà càng giống như bộ phận van tim có vấn đề. Không có thiết bị kiểm tra, không rõ tình trạng bệnh bác sĩ nào dám dùng thuốc bừa, lại không phải là huyết áp thấp đến mức không chịu được nữa. Chỉ cần một mũi tiêm sai, là hại chết người chứ không phải là cứu sống bệnh nhân nữa.
Người bị bệnh tim dạng này, tiêm thuốc đều cần phải được giám sát, bây giờ căn bản không có điều kiện như vậy. Tốt nhất là mau đưa đến bệnh viện xử lý, có thể là cần phẫu thuật cấp cứu khẩn cấp.
Trên thực tế, bây giờ tình hình của chàng trai này là không lên được xe cấp cứu đầu tiên, phải kiên nhẫn đợi thôi.
Những lúc như thế này bác sĩ không tàn nhẫn không được. Bác sĩ Giang cố gắng an ủi bệnh nhân: “Yên tâm đi, có xe cấp cứu nữa đến, tôi sẽ đưa cậu đi.”
Lời nói này, chàng trai trẻ không tin. Từ trong mắt của bác sĩ Giang anh ấy nhìn thấy được là lời nói dối. Những lời nói dối như này, anh ấy trước đây đã nghe nhiều bác sĩ nói qua rồi.
Triệu Điềm Vĩ sờ mũi có chút chua xót, nhìn thấy cảnh tượng này thật là khó chịu.
“Bác sĩ, là trẻ em, qua đây xem xem!” Lính cứu hỏa lớn tiếng gọi bác sĩ.
“Anh đợi một chút!” Bác sĩ Giang phát cáu rồi, chỉ muốn ném lời nói của lính cứu hỏa qua hàng rào.
Đối với bác sĩ mà nói, mỗi một sinh mệnh đều là bình đẳng như nhau. Không thể nói là bởi vì lớn tuổi hay nhỏ tuổi mà phân biệt.
Chàng trai trẻ nhắm mắt lại nghĩ thôi đành đợi đến chết. Bỗng nhiên, bên tai anh ấy truyền đến một giọng nói.
“Bác sĩ Giang, để em đưa bệnh nhân đến bệnh viện, ngồi xe của cảnh sát giao thông.”
Giọng nói này không phải là bạn học của mình sao? Triệu Điềm Vĩ ngạc nhiên quay lại nhìn.
Đúng thật là Tạ Uyển Doanh đứng ra trước mặt Bác sĩ Giang chủ động xin ý kiến.
Đại não Triệu Điềm Vĩ như cái máy rồi, suy nghĩ sao cậu ấy lại dám nói như vậy chứ. Bọn họ chỉ là thực tập sinh thôi.
Chàng trai trẻ mở mí mắt, nhìn thấy Tạ Uyển Doanh: Bác sĩ nữ trẻ tuổi, có tin cậy được không?
“Vừa nãy trên đường em nghe y tá nói qua rồi, trên xe cấp cứu có 2 hộp cứu thương, có túi oxy dự phòng, đây đều là chuẩn bị cho tình huống phát sinh đột ngột. Em có thể mang theo vật dụng cấp cứu đưa anh ấy đi. Nén tim đợi phẫu thuật cấp cứu em biết làm.” Tạ Uyển Doanh mạnh mẽ nói ra từng chữ từng chữ một.
Xung quanh im lặng như tờ.
Lính cứu hỏa ngây người nhìn Tạ Uyển Doanh, nghĩ cách nói chuyện của nữ bác sĩ này giống như lính cứu hỏa bọn họ vậy, mỗi một chữ đều tràn đầy sức lực, tràn đầy nguyện vọng rằng tôi muốn cứu người bằng bất cứ giá nào, anh ấy cũng chưa từng thấy qua.
“Trên đường có tình huống gì, em sẽ tùy cơ ứng biến gọi điện thoại cho thầy.” Tạ Uyển Doanh mạnh mẽ bổ sung thêm.
Từng chữ bay qua trong đầu bác sĩ Giang, quay đầu lại.
Đôi mắt của chàng trai trẻ chứa đầy sự khẩn cầu, đó là cứu mạng, cứu mạng.
Đợi xe cấp cứu trở lại cũng chỉ sợ là không đợi được nữa. Bây giờ đưa đến Quốc Hiệp chắc chắn là tốt nhất đối với chàng trai trẻ. Bởi vì khoa ngoại tim của Quốc Hiệp là đứng đầu toàn quốc.
Không thể từ chối được nữa, nếu không tâm lý bệnh nhân sẽ sụp đổ.
Đánh cược một phen vậy, bác sĩ có lúc cần phải như vậy, cần phải đánh cược dũng khí với ông trời.
“Được, em đi đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại, gọi điện thoại bệnh viện chúng ta là được.” Bác sĩ Giang gật đầu để Tạ
Uyển Doanh hành động, đồng thời dặn dò cô làm việc phải cẩn thận như thế nào.
“Em biết rồi, thầy Giang.” Nhận được mệnh lệnh cho phép của giáo sư, Tạ Uyển Doanh nhanh chóng chạy đi, đến xe cấp cứu lấy vật dụng.
Cuối cùng anh ấy có thể đi rồi sao? Chàng trai trẻ nghe thấy lời bác sĩ Giang nói, Nước mắt tí tách rơi xuống: mình có thể thoát khỏi nơi đây, được cứu rồi!