Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 158 - Chương 158 - Gọi Điện Trở Về Bệnh Viện

Chương 158 - Gọi điện trở về bệnh viện
Chương 158 - Gọi điện trở về bệnh viện

Cảnh sát giao thông bế cậu trai yếu ớt lên xe cảnh sát.

Tạ Uyển Doanh cầm một bộ sơ cứu khác ở trong xe cứu thương.

Chị y tá cũng chạy đến trợ giúp, thay cô cầm mặt nạ thở oxy.

Triệu Điềm Vĩ do dự không biết phải làm sao, nên đi cùng bạn học hay ở lại đây tiếp tục với bác sĩ Giang. Giáo sư chưa nói sắp xếp của mình nên cậu cũng chẳng thể lựa chọn.

"Thầy Giang....." Có người gọi, bác sĩ Giang lại chạy đi. Triệu Điềm Vĩ không có cách nào đành cật lực đuổi theo, sợ thầy càng thêm khó chịu.

Cứ vậy thì không bằng rời khỏi đây, Triệu Điềm Vĩ xoay người theo Tạ Uyển Doanh đến xe cảnh sát.

"Cảm ơn vì đã đến." Tạ Uyển Doanh đang cho bệnh nhân đeo ống truyền oxy, nhìn thấy cậu thì vô cùng mừng rỡ nói.

Nhiều người hỗ trợ dù sao cũng tốt hơn.

Nghe thấy cô cảm ơn, vẻ mặt Triệu Điềm Vĩ thêm xấu hổ. Mới vừa nãy còn không biết bản thân đang do dự cái gì, thật xấu hổ.

Hai người bọn họ cùng bệnh nhân ngồi ở phía sau xe, đằng trước là hai đồng chí cảnh sát. Một người phụ trách lái, người còn lại dùng bộ đàm liên lạc với trung tâm chỉ huy, yêu cầu trợ giúp: "Hiện giờ chúng tôi đang khẩn trương đưa bệnh nhân đến bệnh viện Quốc Hiệp, xin trung tâm chỉ huy giúp điều phối cảnh sát và đèn tín hiệu giao thông trên từng đoạn đường để người bệnh được đưa đến bệnh viện càng sớm càng tốt."

Pí....po....pí....po, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, rời khỏi hiện trường vụ tai nạn. Mọi người trên xe bắt đầu thấy tràn đầy hy vọng.

"Cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện sớm nhất có thể!" Cảnh sát xin thề với người bệnh phía sau.

Đồng chí cảnh sát lái xe rất lợi hại, vừa nhanh lại ổn định. Trên khuôn mặt của chàng trai trẻ cũng thoáng nở nụ cười.

Bác sĩ Giang nhìn theo xe cảnh sát rời đi, thừa nhận không mấy yên tâm. Trước tiên gọi điện thoại về khoa cấp cứu của bệnh viện để thông báo tình huống.

Y tá nhận được điện thoại của ông, hỏi: "Bác sĩ Giang, mọi người sắp về rồi ạ?"

"Tạm thời tôi chưa thể quay về. Mà hôm nay là ai trực ở khoa ngoại tim vậy?" Bác sĩ Giang hỏi.

Y tá cấp cứu nhìn lên danh sách ca trực của bác sĩ: "Là bác sĩ Dương như tối qua ạ."

"Lập tức để anh ta xuống phòng cấp cứu, chuẩn bị sẵn sàng."

"Bác sĩ Giang, vậy anh muốn bác sĩ Dương làm gì ạ?"

"Bác sĩ Lâm có ở đây không?" Có vẻ y tá nghe không hiểu lắm, anh đành phải tìm sự hỗ trợ từ đồng nghiệp.

"Dạ có ạ." Y tá gọi cho bác sĩ Lâm, đưa điện thoại cho ông.

"Làm sao thế lão Giang?" Bác sĩ Lâm hỏi.

"Tôi có nhờ Tạ Uyển Doanh với bạn học cùng lớp của con bé đưa một người bệnh tim về bệnh viện chúng ta, bởi vì bây giờ không có xe cứu thương!" Bác sĩ Giang vội vã nói: "Anh mau để lão Dương xuống phòng cấp cứu đi. Hôm nay anh ấy trực ở khoa ngoại tim, có chuyện gì thì có thể phối hợp."

Dọa người! Nghe xong lời nói của ông, bác sĩ Lâm hít một hơi lạnh thật sâu.

Nhận được thông báo, bác sĩ Dương vội vàng từ khoa điều trị nội trú chạy xuống phòng cấp cứu để đối chất với bác sĩ Lâm: "Anh nói cái gì cơ? Ai cho phép ai làm như thế? Để hai học sinh đơn thương độc mã đưa bệnh nhân tim về đây, đã vậy còn không ngồi xe cứu thương nữa chứ?"

Bác sĩ Dương chỉ kém chút nữa là thét lên: Điên rồi sao điên rồi sao?

"Bình tĩnh đi lão Dương!" Hai tay bác sĩ Lâm nắm lấy bả vai bác sĩ Dương, cảm giác trạng thái bây giờ của anh ấy cũng giống hệt như bản thân tối qua, giải thích: "Không phải học sinh bình thường đưa bệnh nhân trở về. Tối qua tôi có chuyển cho anh một bệnh nhân giải phẫu khẩn cấp đấy nhớ chứ? Ca nén tim cứu bệnh nhân hôm qua chính là do nữ thực tập sinh đang đưa người bệnh về thực hiện."

Ai cơ? Bác sĩ Dương ngẫm nghĩ một chút, nhớ lại tối hôm qua vừa phẫu thuật cho bệnh nhân vừa khen cấp dưới ứng phó kịp thời chuẩn xác. Bệnh nhân ấy không phải bác sĩ Lâm với Chu Hội Thương cứu sao?

Bình Luận (0)
Comment