"Không hoàn toàn là vậy." Bác sĩ Lâm nói rõ với bác sĩ Dương: "Hiện giờ hiện trường tai nạn xe cộ ở bên kia, tình huống như vậy nên hẳn là bác sĩ Giang không còn lựa chọn nào khác....."
Nói được một nửa, bác sĩ Lâm chợt nhận ra người đứng sau bác sĩ Dương. Bóng người này làm anh lấy làm kinh hãi, cắt ngang cuộc trò chuyện rồi hỏi: "Hôm nay cậu ta cũng trực sao?"
Bác sĩ Dương không quay đầu lại cũng biết bác sĩ Lâm đang hỏi ai, nói: "Nay cậu ấy thay chủ nhiệm chúng ta trực tuyến ba. Ở trong viện không đi."
Phó Hân Hằng đứng đằng sau bác sĩ Dương nhân cơ hội đi tới, nắm lấy những lời vừa nói của anh rồi hỏi: "Anh nói tối qua có thực tập sinh cứu một bệnh nhân tim ạ?"
"Đúng rồi." Bác sĩ Lâm biết cái nồi này của khoa bọn họ đã bị Chương Tiểu Huệ vác, thở dài.
Phó Hân Hằng nhớ lại biểu hiện của nhóm người ở nhà viện trưởng Ngô tối qua, tiếp tục hỏi bác sĩ Lâm: "Tên là gì ạ?"
"Cậu hỏi tên cô ấy sao?" Bác sĩ Lâm không nguyện ý trả lời.
Y tá cấp cứu không hay biết gì, thay ông trả lời: "Là bác sĩ Tạ, Tạ Uyển Doanh ạ."
"Tạ Uyển Doanh." Phó Hân Hằng lặp lại ba chữ kia, dường như một giây đồng hồ đã nhớ kỹ.
"Bây giờ lão Giang nói thế nào? Chỉ gọi điện thông báo? Muốn tôi đến phòng cấp cứu chờ bọn họ?" Bác sĩ Dương nhìn đồng hồ đeo tay: "Còn bao lâu nữa họ mới về tới bệnh viện chúng ta?"
Bác sĩ Lâm cùng y tá nhớ lại: "Đoán chừng mấy người bác sĩ Giang đi khoảng một tiếng."
"Còn gần tiếng nữa mới về?" Bác sĩ Dương muốn ôi chao một tiếng: "Tôi lên lầu trước đây, có việc gì thì gọi cho tôi."
"Anh ấy gọi điện bảo anh chờ ở đây, giờ anh lại muốn lên trên lầu?" Bác sĩ Lâm chất vấn.
Nói cũng đúng. Trên đường xảy ra tình hình thế nào..... Bác sĩ Dương ngẫm lại: "Gan lão Giang cũng thật lớn. Hai học
sinh kia dù lợi hại thế nào, sao có thể ở hiện trường xử lý một người bệnh tim được?"
"Đúng đúng đúng, theo tôi người học sinh Triệu Điềm Vĩ kia không rành." Đúng lúc đó, một nữ bác sĩ hơn ba mươi tuổi lao đến, mạnh mẽ xen vào giữa mấy người bác sĩ Lâm.
Thì ra vị này chính là bác sĩ Kim, người trực tại khoa cấp cứu thần kinh tối nay, là người giảng dạy, thực tập lâm sàng cho Triệu Điềm Vĩ, nghe được chuyện lớn như vậy, không khỏi vội vàng muốn chết.
Nếu có bất kỳ vấn đề nào xảy ra với sinh viên, người hướng dẫn lâm sàng phải trực tiếp chịu trách nhiệm.
"Tôi bảo thằng bé chỉ cần xem ở khoa nội thần kinh, nhưng không thể cho phẫu thuật, bởi cảm giác em ấy không được." Bác sĩ Kim ăn ngay nói thật. Theo như hai ngày quan sát của bà và đồng nghiệp, trình độ của Triệu Điềm Vĩ không đủ để thực hành thực tế, các điểm kiến thức của cậu cũng không thể liên kết được với lâm sàng.
Một đám người hoài nghi nhìn về phía bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Lâm mới vừa hướng dẫn qua Triệu Điềm Vũ, rõ ràng lời của bác sĩ Kim không sai nói: "Triệu Điềm Vĩ không được, thế nhưng Tạ Uyển Doanh thì khác."
Y tá giơ hai tay đồng ý: "Đúng đúng đúng, bác sĩ Tạ không giống như vậy!"
Nếu bác sĩ Lâm cùng y tá đã nói như thế, bác sĩ Dương, bác sĩ Kim cùng Phó Hân Hằng chỉ có thể .... đợi. Thật ra chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể đợi mà thôi. Bởi nhóm người Tạ Uyển Doanh đang xuất phát, chuẩn bị đến chỗ bọn họ.
"Tốt nhất trên đường không xảy ra chuyện gì." Bác sĩ Dương nói.
Bác sĩ Kim gật đầu: "Đúng vậy, mong như chúng ta muốn. Bọn họ lên đường bình an!"
Phó Hân Hằng đứng bên điện thoại khẩn cấp.
Bác sĩ Lâm nháy mắt ra hiệu với bác sĩ Dương: "Người này sao phải ở trong tuyến ba của bệnh viện?"