Chương 1576: Lén lén lút lút
Chương 1576: Lén lén lút lút
“Doanh Doanh” Thượng Tư Linh nhắc đến một vấn đề mà cô ấy thắc mắc: “Bác sĩ Lý nói rằng anh ta muốn làm lại siêu âm B và chụp CT thêm một lần nữa?”
Đây là điều mà rất nhiều người thắc mắc, tại sao các bệnh viện lại không công nhận kết quả từ các bệnh viện khác.
Ví dụ như siêu âm B, kết quả kiểm tra liên quan rất nhiều đến kỹ thuật của bác sĩ siêu âm. Vì các bác sĩ khám lâm sang có sự tin tưởng nhất định với bác sĩ ở bệnh viện của mình, ở bệnh viện khác họ không hiểu rõ kỹ thuật của các bác sĩ đó thế nào. Cho nên trong tình huống này, chỉ có thể làm lại kiểm tra một lần nữa tại bệnh của mình mới xác định xem có sự sai sót nào ở lần kiểm tra trước hay không. Chụp CT cũng vậy, cũng cần kỹ thuật của bác sĩ X quang, không đơn giản như người dân nghĩ, chỉ cần để máy quét qua cơ thể là xong. Tất cả các thông số chụp CT đều cần được các bác sĩ điều chỉnh sao cho phù hợp với tình trạng của bệnh nhân, cách điều chỉnh độ tương phản khi tổng hợp phim chụp CT của bệnh nhân cũng cần kinh nghiệm của bác sĩ.
Càng là những bệnh viện tuyến trên càng phải cẩn thận với các kết quả kiểm tra, bởi vì hầu hết người tới đây khám bệnh đều là những ca bệnh khó, bệnh nặng, những bệnh viện tuyến dưới không điều trị được, cho nên càng không thể bỏ qua bất cứ điều gì, kể cả những chi tiết nhỏ nhất.
Đối với người dân, bình thường mà nói, sau khi chọn bệnh viện đầu tiên, nếu không phải do bệnh tình cấp bách hoặc trong tình huống không còn lựa chọn nào phải chọn bệnh viện khác thì họ sẽ rất cẩn thận trong việc chọn bệnh viện thứ hai, nếu không khi đến mỗi một bệnh viện đều sẽ phải làm kiểm tra lại lần nữa.
Chính vì vậy, mỗi lần đi khám bệnh, người dân đều thấy háo hức về tin tức liên quan đến bệnh viện.
Có một vài nguyên lí chuyên ngành quá sâu sắc mà chị dâu nghe không hiểu, Tạ Uyển Doanh chỉ có thể an ủi cô ấy: “Không có việc gì, anh họ vừa xuống máy bay, bác sĩ không yên tâm, cho nên muốn anh họ làm lại kiểm tra lần nữa. Sau khi kiểm tra rõ ràng sẽ tiến hành phẫu thuật.”
Thì ra là vậy, Thượng Tư Linh gật đầu thể hiện là đã hiểu.
Đàn anh Thân để y tá mang giường cho người nhà bệnh nhân đến cho hai người. Thượng Tư Linh nằm nghỉ ngơi một chút, Tạ Uyển Doanh giúp chị dâu để ý anh họ một lúc, bỗng nhiên cô nhớ ra mình quên điện thoại trong văn phòng, liền đi lấy.
Rời khỏi phòng bệnh của anh họ, Tạ Uyển Doanh đi trên hành lang của khoa cấp cứu. Trước cửa phòng cấp cứu có bóng người đang lén lút đi vào, cô dừng lại, khẽ nheo mắt: Người này không phải chị họ Đinh Lộ Lộ của cô sao?
Khi Đinh Lộ Lộ đến khoa cấp cứu, thấy có quá nhiều người, khiến cô ta hoa mắt, sợ là khó tìm được người nên đã rời đi trước. Sau khi nhàn nhã ăn xong bữa tối, thấy số bệnh nhân cấp cứu đã giảm đi nhiều, nhân viên y tế cũng đã đi nghỉ ngơi, đây là cơ hội tốt nhất để lẻn đi vào.
Cô ta nghĩ rằng mình lén lút đi vào sẽ không có ai nhìn thấy, mới đi được mấy bước đã chạm mặt em họ Tạ Uyển Doanh của cô ta. Đinh Lộ Lộ chỉ có thể rụt cổ lại, nhìn xung quanh xem có chỗ nào có thể trốn không.
“Chị tới thăm anh họ lớn sao?” Tạ Uyển Doanh đứng trước mặt cô ta, đôi mắt cong lên nhưng ánh mắt không hề có ý cười, hỏi.
Nghe thấy lời này, cô ta biết em họ mình đã nhận ra cô ta từ lúc ở trên máy bay. Đinh Lộ Lộ giận đùng đùng nói: “Tạ Uyển Doanh, cô nên gọi tôi một tiếng chị họ. Cô không có lễ phép sao?”
“Chị họ, chị có bằng lòng nhận cô em gái này không?”
Đinh Lộ Lộ cứng người, bình tĩnh lại mà nói, cô ta thực sự không muốn nhận người em họ này làm gì. Mẹ cô ta nói, Tông Phương Dung dẫn theo con gái muốn nịnh bợ nhà họ Đinh, khiến mẹ cô ta thấy chán ghét. Hai người không có tiền đồ lại muốn bám vào nhà họ Đinh để leo cao, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.