Chương 1577: Xác định rồi
Chương 1577: Xác định rồi
Từ nét mặt của đối phương, cô có thể biết nhà của dì họ nghĩ thế nào về cô. Tạ Uyển Doanh cũng không ngạc nhiên mấy.
Phẫn nộ? Tức giận? Cần không? Không cần.
Ngược lại, sau khi trùng sinh cô không nghĩ đến chuyện trèo “cành cây cao” nhà họ, không ai có thể leo được. Lấy tấm gương Tiêu Thụ Cương mà nhìn, đó chính là kết quả.
“Tạ Uyển Doan, tôi nói cho cô biết, bố tôi có thể sẽ được lên chức trưởng khoa.” Đinh Lộ Lộ vui vẻ khoe tin bố của cô ta được thăng chức. Theo như bố mẹ nói, em họ chưa tốt nghiệp này của cô ta, muốn có được công việc ở bệnh viện nào cũng rất khó.
Trong đầu Tạ Uyển Doanh nghĩ đến lời của chị dâu vừa nói, không đủ người hiến máu, vừa vặn người nhà này nợ anh họ rất nhiều ân huệ.
“Biểu tỷ, có chuyện cần chị làm.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Chuyện gì?” Đinh Lộ Lộ hỏi.
“Anh họ làm phẫu thuật, cần phải truyền máu. Một mình tôi hiến máu không đủ, cần tìm người giúp.”
“Ý cô muốn tôi hiến máu cho anh họ sao?” Đinh Lộ Lộ lập tức chặn lời của cô, “ Sức khỏe tôi không tốt, không thể hiến máu được.”
Hiến máu nhất định phải cẩn thận, cần giữ lại cho mình và người thân dùng. Sau khi hiến máu đến lúc cần truyền máu thì lượng máu trong ngân hàng máu lại luôn trong tình trạng không đủ dùng. Chứng nhận hiến máu chỉ có thể giảm chi phí khi truyền máu thì không còn lợi ích nào khác. Đây là điều mà bố mẹ nói cho cô ta, đây là chuyện thực tế thường xảy ra trong bệnh viện.
Giống như Tiêu Thụ Cương và Thượng Tư Linh đều là giáo sư đại học, hàng năm hai người họ đều tham gia hoạt động hiến máu do đơn vị tổ chức. Hiện tại, muốn được truyền máu họ cần phải chờ người hiến máu. Cho nên bình thường khi hiến máu cần có một tâm lí thoải mái, coi đó là việc thiện tích đức, không cần hồi báo. Bố mẹ Đinh Lộ Lộ đã nói trước, nếu không bắt buộc phải hiến máu thì tận lực không làm, đề phòng khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mình và người thân sẽ không có máu để sử dụng.
Tại sao Đinh Lộ Lộ cô phải làm việc thiện vì Tiêu Thụ Cương? Xong rồi còn bị anh trai Đinh Văn Trạch mắng.
“Chị họ, chị là người thông minh, tôi biết ai là người giúp chị có được công việc hiện tại này. Chị nên nghĩ đến lợi ích của mình trước thì tốt hơn.” Tạ Uyển Doanh không sợ đem chuyện lợi được mất ra nói chuyện với đối phương, để cô ta tự mình đưa ra lựa chọn.
Nghe được lời này, Đinh Lộ Lộ trừng lớn hai mắt, mặt chuyển sang màu đỏ, tức nghẹn: sao trước đây cô ta không biết em họ mình lại là người nhiều quỷ kế như vậy.
Không sai, công việc hiện tại của cô là do cha Tiêu nhờ đồng nghiệp giúp đỡ,. Đồng nghiệp của cha Tiêu rất quan tâm đến đứa con lớn của ông ấy là Tiêu Thụ Cương. Nếu như họ biết cô ta không hiến máu giúp Tiêu Thụ Cương, thì công việc này sẽ mất. Mục tiêu của cô ta là làm lãnh đạo của công ty chứng khoán, kiếm được thật nhiều tiền.
“Cô sẽ nói chuyện này ra sao?” Đinh Lộ Lộ chỉ ngón tay đang run rẩy về phía cô, “Tôi cho cô biết, hiến máu là việc tự nguyện, cô làm vậy không phải là người, cô còn có thể làm bác sĩ sao?”
“Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cần gì tôi phải nói.” Tạ Uyển Doanh học cách nói chuyện của dì họ. Huống chi, cô nói đều là sự thật. Rất nhanh các đồng nghiệp của ba Tiêu sẽ gọi điện cho Tiêu Thụ Cương để hỏi về tình huống vừa rồi. Cách đó không xa có người nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người.
Mặt Đinh Lộ Lộ tái nhợt, gai mắt tối sầm lại.
“Chị họ, tôi không ép chị, chỉ có chị ép chị thôi.”
Chị có thể không có lương tâm nhưng cũng không thể không đặt lợi ích lên trước mắt. Nghe được hàm ý trong lời nói của em họ, Đinh Lộ Lộ chỉ có thể tức giận giậm châm, hận không thể tự chôn mình, bởi vì cô biết, chuyện này đã xác định cô phải làm rồi.