Chương 1596: Trình độ quản lý
Chương 1596: Trình độ quản lý
Nếu bác sĩ lâm sàng có thể thực sự tự mình đưa ra các phán đoán cụ thể, thì cần phải yêu cầu bệnh nhân đi làm các đủ loại kiểm tra hay không? Trong lòng bác sĩ lâm sàng sẽ không tránh khỏi phàn nàn như vậy.
Y học giống như các ngành nghề khác, khi xảy ra vấn đề các bộ phận sẽ đổ lỗi cho nhau.
Lúc này kiểm tra không phải là trình độ riêng của một bác sĩ, mà là trình độ quản lý của người quản lý bệnh viện.
Một bệnh viện top ba nổi tiếng, tất nhiên là các phòng khoa phải đem bốn chữ đoàn kết hợp tác chân chính làm đến nơi đến chốn. Quốc Hiệp Quốc Trắc có thể đứng ở vị trí đầu trong nước, là vì có các yếu tố bên trong.
Nói trắng ra, mỗi phòng khoa cần phải tự gánh lấy trách nhiệm của mình, không thể nói xảy ra vấn đề thì đổ lỗi cho nhau. Bác sĩ khoa ngoại bệnh viện Nhân Dân tỉnh thật quá chừng, không dám đổ lỗi cho phòng khoa phụ trợ, bất đắc dĩ, khi thật sự không thể chùi mông được chỉ có thể bảo bệnh nhân tự mình tìm cách khác cứu mình.
“Nếu không phải viện trưởng không được, mà vấn đề này không đủ ầm ĩ lớn.” Giọng điệu Trương Hoa Diệu mang theo chút trêu chọc, lạnh lùng nói.
Giống như một khi các bộ phận có dấu hiệu đổ lỗi xảy ra, nếu viện trưởng Ngô của Quốc Hiệp không cần giải thích mà lập tức tập hợp các bác sĩ từ các phòng khoa họp, tập trung thảo luận là vấn đề của ai, trách nhiệm của ai thì người đó gánh. Có thể tham khảo từ sự việc Ngô Lệ Tuyền bị đâm lầm trước.
Nguyên tắc Quốc Trắc cũng giống như vậy.
Phong cách sấm rền gió cuốn của Viện trưởng Lương còn nổi tiếng hơn so với viện trưởng Ngô, vì vậy Quốc Trắc bị người ngoài nói là nơi không có nhân tính.
Viện trưởng Lương bệnh viện Nhân Dân tỉnh năng lực có thực sự kém không? Không chắc chắn. Chỉ có thể nói, bản thân Tiêu Thụ Cương là bệnh nhân trọng lượng không đủ quan trọng, chuyện này không thể ầm ĩ đến tại viện trưởng. Bác sĩ lâm sàng bệnh viện Nhân Dân tỉnh không có cách nào đối với bác sĩ khoa phụ trợ, không dám cáo trạng. Nhìn xem, với tư cách là đồng nghiệp nói quá nhiều chuyện, cuối cùng đây là kết quả. Không bằng Quốc Trắc không có nhân tính.
Quốc Hiệp là quá may mắn khi có một nhóm bác sĩ chính trực giống như Tào Dũng, có vấn đề gì thì dám vạch trần, nếu không kết quả cũng có thể tưởng tượng được.
“Bệnh viện Nhân Dân tỉnh không có một Tào Dũng nào.” Trương Hoa Diệu gần như chỉ đích danh phê bình bầu không khí học thuật trong bệnh viện người ta.
Thạch Lỗi nghe lời nói này của anh ấy buồn cười: Quốc Trắc cũng may mắn khi có một Trương Hoa Diệu. Ai cũng biết miệng lười của đại lão Trương còn độc ác hơn so với Tào Dũng.
Là lãnh đạo hàng đầu trong nhà, không có mấy người giống như Trương Hoa Diệu dám trực tiếp đối mặt với các vấn đề dám chế giễu đồng nghiệp, vì vậy Trương Hoa Diệu ở trong ngành càng được quý trọng hơn.
Nói đi nói lại, chuyện của bệnh viện khác bọn họ không quan tâm, chủ quan tâm sẽ điều trị bệnh nhân tiếp nhận như thế nào, tuyệt đối đừng điều trị giống như bệnh viện Nhân Dân tỉnh kia.
Trương Hoa Diệu lại lần nữa nhớ lại tối hôm qua bạn học Tạ từ chối đi cửa sau.
Tạ Uyển Doanh là sinh viên khoa ngoại có lẽ trong lòng hiểu rõ, tình huống này của anh họ cô chỉ bằng khoa nội không thể giải quyết được vấn đề.
Đoán chừng bạn học Tạ cho rằng trình độ bác sĩ Quốc Trắc đểu rất cao, không cần đại lão lớn như anh ấy đây đích thân ra trận nên từ chối anh ấy.
Trương Hoa Diệu không khỏi bật cười: Được bạn học Tạ nhìn nhận cao như vậy cảm thấy rất phức tạp.
Nghe thấy đại lão cười, Thạch Lỗi xoa xoa lòng bàn tay hơi ấm, biết lãnh đạo tìm anh ấy đến nhất định là muốn đưa chỉ thị.
Theo yêu cầu người nhà bệnh nhân này của bạn học Tạ, anh ấy không thể đích ra trận, Trương Hoa Diệu cười híp mắt quay đầu hỏi Thạch Lỗi: “Bác sĩ Đô khi nào thì trở về?”
Lại nói Thạch Lỗi chắc chắn không cùng đại lão Trương làm việc, đại lão Trương người ta là lãnh đạo lớn không có tự mình dẫn người dẫn sinh viên trên lâm sàng. Bác sĩ cấp trên và giảng viên của anh ấy là phó chủ nhiệm khoa tim mạch bác sĩ Đô Diệp Thanh.
Trương Hoa Diệu và Thạch Lỗi anh ấy tương đối thân thiết, bởi vì Đô Diệp Thanh là học trò được Trương Hoa Diệu danh bất hư truyền đích thân dẫn dắt.