Chương 1597: Chạm vào phòng CT
Chương 1597: Chạm vào phòng CT
“Giáo sư Đô ra nước ngoài trao đổi học thuật một tuần, tối hôm qua gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình của giáo sư Lỗ, nói thầy ấy ngày mai sẽ lên trường về nước.” Thạch Lỗi trả lời.
Là học trò nổi tiếng của đại lão Trương, quan tâm tiến độ điều trị mẹ của giáo sư là điều cần thiết.
Tình hình của mẹ mình cần phải điều trị về vấn đề răng một thời gian rồi lại nói. Lúc này phải giải quyết vấn đề của bạn học Tạ trước, tránh để cho mẹ mình phải lo lắng theo. Giáo sư Lỗ thật lòng yêu thương đứa con cưng mới này.
Trương Hoa Diệu trầm tư suy nghĩ một lúc, chỉ thị: “Cậu tìm thời gian gọi điện thoại cho bác sĩ Đô, bảo cậu ta về thì tìm bác sĩ Thân để tìm hiểu tình hình của bệnh nhân, tránh để bác sĩ Thân tìm cậu ta, sợ thời gian khoa ngoại can thiệp thì đã quá muộn.”
Chỉ thị mấu chốt của đại lão vô cùng quan trọng, Thạch Lỗi ghi nhớ trong lòng, đồng thời cũng nhắc đến chuyện mà hầu như tất cả mọi người ở khoa cấp cứu đều đang thảo luận: “Bác sĩ Tào và cô ấy là quan hệ bạn trai bạn gái sao?”
Nếu là đúng, cần phải nói rõ với Đô Diệp Thanh.
“Cái gì?” Trương Hoa Diệu giống như là câu hỏi này của anh ấy rất buồn cười, chỉ có thể nói bác sĩ trẻ tuổi là trẻ tuổi, kinh nghiệm xã hội không nhiều.
Toàn thân Thạch Lỗi giống như cục đá cứng ngắt, chờ đợi lãnh đạo chỉ lỗi sai.
“Mối quan hệ nửa vời với Tào Dũng.” Trương Hoa Diệu xua xua tay.
Chuyện ai là bạn gái ai là vợ ai, người trong ngành ít nhất có thể lịch sự quan tâm. Trong ngành có nhiều trường hợp bệnh nhân và bác sĩ có quan hệ vợ chồng. Để được quan tâm chú ý đặc biệt, phải giống như giáo sư Lỗ mẹ của anh ấy, bản thân là người có sức ảnh hưởng, bản thân là một đại lão trong ngành. Nếu không, sẽ chỉ bị các đại lão lớn trêu đùa người này là vợ chồng trong âm thầm.
Chính là vì điều này, các đại lão bác sĩ trong lâm sàng rất không thích chủ động nhắc đến nửa kia của mình. Nếu người ngoài ngành thì nhắc đến làm gì, để gây rắc rối cho bạn tình của mình sao? Nếu cùng là đại lão trong ngành, căn bản không cần mình nhắc đến, mọi người cũng biết là ai.
Thạch Lỗi nghi ngờ ý của đại lão: Tạ Uyển Doanh này không phải vẫn còn chưa tốt nghiệp sao?
Chưa tốt nghiệp thì có thể như thế nào. Tổng Học Lâm ở Bắc Đô không phải có rất nhiều đại lão giáo sư luôn quan tâm sao? Trương Hoa Diệu và Tào Dũng lúc đầu cũng giống như vậy.
Nếu không, Trương Hoa Diệu anh ấy làm sao có thể một mực chắc chắn có kịch hay để xem?
Không giống với anh ta cùng Tào Dũng Tống Học Lâm, vị bạn học Tạ này khả năng là quan hệ nữ sinh viên, người ta tương đối thận trọng, làm việc quá khiêm nhường, sợ rằng tìm đại lão giúp đỡ.
Trương Hoa Diệu cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, cong ngón tay gõ lên mặt bàn, cau mày: Bạn học Tạ sáng sớm hôm nay lén vào đây làm gì.
Đoán chừng này mới là điểm anh ta cần chú ý.
Một khắc cũng không dám nghỉ ngơi, hiến máu xong Tạ Uyển Doanh vội chạy về bệnh viện.
Tiêu Thụ Cương được đưa đi chụp CT, chụp xong CT phải chuyển đến khu nội trú.
Trên đường đi nhận được điện thoại của chị dâu gọi điện thông báo,Tạ Uyển Doanh không về khoa cấp cứu mà trực tiếp chạy đến phòng CT.
Vừa gặp mặt anh họ chị dâu, Tạ Uyển Doanh mạnh dạn đến văn phòng bác sĩ phòng CT tìm giáo sư bấu víu quan hệ, ý đồ đi vào phòng điều khiển CT trước tiên liến nhìn quan phim ảnh chụp CT của anh họ.
“Cô là ai?” Các giáo sư phòng CT Quốc Trắc hỏi.
“Em là sinh viên y Quốc Hiệp, từng được may mắn nhận sự chỉ dạy của giáo sư Tần Nhược Ngữ.” Tạ Uyển Doanh linh động chuyển sang giáo sư đại lão Tần.
“Bác sĩ Hứa, Bác sĩ Tần là bạn cùng lớp anh phải không?”
“Đúng đúng đúng.” Bác sĩ Hứa từ trong nhóm bác sĩ đứng dậy. Nghe nói đây là sinh viên của bạn học cũ, liền lập tức vẫy đối phương đi quan ngồi, thuận tiện hỏi thăm tình hình gần đây của bạn học ở Quốc Hiệp.