Chương 1607: Quay đầu nhìn cô
Chương 1607: Quay đầu nhìn cô
Phía trước, cửa thang máy sáng như gương và bề mặt gạch men sứ được trang trí ở mặt ngoài, dường như đang phản chiếu đôi mắt to tròn của cô đang nhìn trộm anh.
Anh là đã nhìn thấy rồi, hoặc là không nhìn thấy cũng có thể đoán được ánh sáng lung linh trong đôi mắt cô lúc này.
Tâm trạng của cô có bao nhiêu mâu phẫu, bao nhiêu khó khăn.
Thực sự là không sao. Anh muốn nói với cô. Anh sẽ không để ý, chỉ có lo lắng thôi.
Lông mày Tào Dũng nhíu lại đến cực điểm ở giữa, bàn tay nắm chặt, đột nhiên quay đầu lại, coi như mình đã nhìn thấy cô.
Ô? Người đâu rồi?
Tốc độ xoay người của anh lại thế mà không kịp bằng ánh mắt của cô.
Suýt chút nữa thì quên, thị lực quan sát cơ thể người của tiểu học muội vô cùng tốt. Đoán là anh vừa có dấu hiệu xoay đầu cô đã nhận ra rồi, đầu của cô sớm đã quay trở lại đằng sau cột, không chờ thời khắc anh giả vờ nhìn thấy.
Ting một tiếng, cửa thang máy mở ra.
“Anh không vào sao?” những người ở phía sau đều giục anh đi.
Thật sự rất muốn nhìn cô. Tào Dũng nghĩ, không quay đầu lại, bước chân ra khỏi đám người, điện thoại vang lên.
Tạ Uyển Doanh trốn đằng sau câu cột, cảm giác tim của mình vừa nảy trong chốc lát như sắp bay ra khỏi lồng ngực. Trong giây phút đó, không biết có phải do chính cô ảo giác hay không, cảm thấy đàn anh Tào hình như đã nhìn thấy cô cũng biết vì sao cô ở đây.
Tim đập nhanh đến mức cô không kiểm soát được, vẫn là nên đi thôi. Nghĩ như vậy, hai tay cô giữ dây đeo balo, cúi đầu bước nhanh về hướng khác.
Tào Dũng đang cầm điện thoại muốn mắng chết người gọi điện thoại đến, mắt nhìn cô càng lúc càng đi xa, bóng người rất nhanh biến thành một chấm đen nhỏ rồi biến mất ở phía cuối.
“Em đang ở bệnh viện bọn anh sao?” Thân Hữu Hoán hỏi anh đã đến hay chưa.
Tào Dũng tức giận rẽ sang một góc, giận đến mức leo cầu thang bộ, ở cầu thang có thể mắng được người không hiểu phong tình này, hỏi đối phương: “Anh biết cô ấy muốn đi đâu không?”
Đầu óc Thân Hữu Hoán muốn xoay vòng vòng mới có thể hiểu được anh đang nói gì, a một tiếng: “Tiểu học muội đi ra ngoài sao?”
Hóa ra đối phương không biết cô mang một chiếc balo lớn đi ra khỏi bệnh viện.
“Anh bảo người đi hỏi thăm anh họ chị dâu cô ấy nhé.” Biết được đàn em Tào này rất lo lắng về nhất cử nhất động của tiểu học muội, Thân Hữu Hoán cười lớn.
Không khó để hỏi, y tá biết Tạ Uyển Doanh trở về trường để thay giặt quần áo. Bởi vì trước khi đi, Tạ Uyển Doanh phải đến trạm y tá và chào các y tá, nhờ các chị quan tâm anh họ chị dâu cô.
Nghe nói không phải cô ra ngoài vì việc gì khác, lúc Tào Dũng đi vào văn phòng Thân Hữu Hoán thở phào nhẹ nhõm.
Thân Hữu Hoán rót cho anh một tách trà, vô cùng vui vẻ: Dáng vẻ này của đàn em Tào từ trước đến giờ chưa từng thấy qua, vô cùng hiếm thấy.
“Đưa báo cáo cho em.” Tào Dũng không nói nhảm với anh ấy, ném túi công văn, yêu cầu báo cáo CT.
“Ở đó.” Thân Hữu Hoán bĩu môi với anh.
Có vài tấm phim đặt trên bàn trà.
Tào Dũng ngồi xuống, nâng cao tay cầm tấm phim với ống đèn huỳnh quang mà nhìn.
“Có chút phiền phức.” Thân Hữu Hoán đã xem qua tấm phim, cúi đầu suy nghĩ nói.
“Cô ấy đã xem báo cáo ở trong phòng CT rồi sao?” Tào Dũng hỏi.
Thân Hữu Hoán ngạc nhiên với câu nói này của anh: “Em nói cái gì?”
Đàn anh Thân này không tiếp xúc quá nhiều với cô, nào giống như toàn thể Quốc Hiệp biết được năng lực của cô đến trình độ nào.
Độ tương phản thang xám giống nhau như vậy, tổn thương cực kỳ khó xác nhận, có thể bị tóm ra được, không phải công lao của cô thì là ai. Trước đó bác sĩ bệnh viện Nhân Dân tỉnh nhìn đến hoa cả mắt cũng không thể nhìn ra được. Bác sĩ phòng CT của Quốc Trắc giỏi hơn, nhưng nhanh như thế mà đã ra được một phần kết quả chính xác như vậy, đã vượt xa trình độ của bệnh viện Nhân Dân tỉnh, Tào Dũng không tin rằng phòng CT Quốc Trắc có thể làm được. Tốt xấu gì năm đó anh thực tập ở Quốc Trắc, sau công việc thường giao tiếp với Quốc Trắc, trình độ của Quốc Trắc anh biết rõ nguồn gốc.