Chương 1608: Cô Chỉ Nói Y Học
Chương 1608: Cô Chỉ Nói Y Học
“Cô ấy có nghiên cứu khoa chuyên ngành chẩn đoán hình ảnh à?” Thân Hữu Hoán nghi ngờ lời nói của anh.
“Đây không phải là hình ảnh học.” Tào Dũng đặt cuộn phim xuống, nói: “Đây là giải phẫu học.”
Thân Hữu Hoán lấy lại tinh thần từ lời nói của anh, ồ, đột nhiên nhận ra: Em gái nhỏ không tìm kiếm vết thương như bác sĩ phòng CT, mà là tìm kiếm bằng chứng qua chẩn đoán của chính mình
Về bản chất, lối suy nghĩ của em gái nhỏ là sinh viên khoa ngoại vẫn không thay đổi.
“Cô ấy khá mạnh mẽ.” Thân Hữu Hoán tuỳ tiện khen ngợi khả năng của em gái nhỏ.
Tào Dũng nheo mắt trước lời nói của anh ta: “Anh muốn gì? Định cướp người à?”
Thân Hữu Hoán không ngại nói với anh ta sự thật: “Cô ấy có năng lực như vậy, ai cũng muốn cướp.”
Tào Dũng quay đầu không để ý tới anh ta, tiếp tục xem báo cáo.
“Đợi các bác sĩ trong nhóm của chúng tôi tổ chức một cuộc họp, anh có thể đưa ra bất kỳ ý kiến và ý tưởng nào mà anh muốn.” Thân Hữu Hoán khoác vai anh nói: “Bác sĩ Đô vừa gọi cho anh. Đô Diệp Thanh, em có biết đó là ai không?”
Biết, Trương Hoa Diệu là đệ tử thứ ba nổi tiếng. Tào Dũng vốn nghĩ rằng có thể Trương Hoa Diệu sẽ tự mình can thiệp .
“Em không biết à?” Thân Hữu Hoán cười ra tiếng, ý thức được bản thân mình cũng không biết ai cự tuyệt Trương Hoa Diệu.
Tào Dũng cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Chủ nhiệm Trương nổi tiếng của chúng tôi muốn mở cửa sau cho cô ấy, nhưng cô ấy nói không cần.” Bây giờ nghĩ lại, Thân Hữu Hoán thực sự cảm thấy tiểu sư muội Oánh Oánh thật buồn cười.
Tào Dũng sửng sốt một lúc sau đó mỉm cười. đây là điều anh thích nhất ở cô.
Cô ấy chỉ nói về y học.
“Nói mới nhớ, cô ấy đang lo lắng.” Thân Hữu Hoán thành thật nói.
Vì lo lắng nên nhất định phải đi theo từng bước, thực tế từng bước một, nếu không chỉ sợ ra thiêu thân, là một người sư huynh, tôi có thể hiểu được tâm trạng của tiểu sư muội.
Tào Dũng nhớ lại đêm qua cô ngủ rất mệt, anh cứ nhìn cô, sợ thần kinh cô lại căng thẳng như trước, hy vọng cô có thể thả lỏng một chút.
Ngồi xe trở về trường, đem quần áo bẩn đến hiệu giặt, lấy quần áo sạch từ trong tủ quần áo ký túc xá nhét trở lại cặp sách. Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một chút, sau đó để lại mảnh giấy nhắn trên bàn đọc sách của chị hai, nói với chị hai rằng cô đã trở lại, không có chuyện gì xảy ra.
Xong việc, cô đeo túi, cầm theo quyển sách rời khỏi trường học đi đến cổng bệnh viện.
Trước đó trên đường, cô nhận được một cuộc gọi từ bạn nhỏ Dương Dương, nói rằng cậu nhóc đang cùng mẹ đi ngang qua bệnh viện, muốn cho chị bác sĩ xem phiếu báo kết quả thi của cậu bé, trước đó cô và Dương Dương đã hẹn với nhau, nếu cậu bé đạt 100 điểm trong kỳ thi, cô sẽ thưởng cho cậu bé một cuốn sách. Bây giờ Dương Dương đã làm được điều đó, cô muốn phát phần thưởng cho cậu bé.
Bước nhanh đến cổng bệnh viện thì gặp mẹ Dương Dương và Dương Dương
“Chị.” Thấy cô, Dương Dương xách cặp nhỏ hưng phấn bừng bừng chạy về phía cô.
“Đừng chạy, mẹ em sức khỏe không tốt, làm sao có thể chạy theo em được?” Tạ Uyển Doanh kêu cậu bé dừng lại, chú ý đến mẹ mình. Dương Dương khựng bước chân, quay lại nhìn mẹ.
Mẹ Dương Dương cố hết sức đi theo sau con trai, nhìn thấy con trai quay đầu, vội vàng nở một nụ cười thật tươi trên mặt.
“Mẹ, con xin lỗi.” Dương Dương xin lỗi.
Tạ Uyển Doanh đi đến bên cậu bạn nhỏ, cầm tay cậu bé quay lại chỗ mẹ Dương Dương nói: “Để tôi tìm chỗ cho cô ngồi nghỉ ngơi một chút.”
“Không cần đâu, bác sĩ Tạ.” Mẹ Dương Dương xua tay, “ bây giờ tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, ít nhất không cần mang cái bụng bự nữa. Cám ơn cô, bác sĩ Tạ. Tôi biết cái mạng này của tôi là cô cứu về.”
Bệnh nhân nói như vậy, Tạ Uyển Doanh vẫn phải quan sát tình trạng của bệnh nhân, thấy sắc mặt của bệnh nhân tốt, theo thói quen nghề nghiệp của bác sĩ cô vẫn nói thêm hai câu: “Đúng hẹn đến bệnh viện tái khám.”