Chương 1612: Bị phá đám
Chương 1612: Bị phá đám
Có thể ở trong Hiệp hội Y khoa Quốc gia thì toàn là học bá trong học bá. Chuyện này đâu cần ai phải nói.
Biết rằng Tào Dũng sau hai lần đi nước ngoài, Đào Trí Kiệt sớm đang ngồi trong văn phòng của mình đã nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu rồi. Từ cửa sổ văn phòng của anh ta có thể nhìn thấy con đường từ khoa cấp cứu đến phòng khám bệnh viện.
Nhìn thấy hai vị đồng học vác một người chạy trên con đường đó, anh ta lập tức xông từ trên tầng xuống cấp cứu.
"Đàn, đàn anh Đào, người này, Doanh Doanh cô ấy ——" Não với lưỡi Phùng Nhất Thông như xoắn cả vào, mắt thấy khuôn mặt nghiêm túc giống như sẽ phê bình người khác bất cứ lúc nào của đàn anh Đào, cậu sợ đến không biết nói cái gì mới phải.
Bạn học Phùng duỗi tay đẩy cửa ra, Đào Trí Kiệt liếc mắt đã thấy được tiểu học muội nằm bên trong, ấn đường nhăn lại: thật sự là vậy, quay lại rồi, lại còn ngất xỉu rồi.
Trước đó anh ta và những người khác luôn lo lắng nhất chính là sẽ phát sinh tình huống như thế này.
Lúc Tạ Uyển Doanh nằm trên giường nhìn thấy ánh mắt của đàn anh Đào thì cả trái tim run rẩy, là nghĩ về lời nhắc nhở cô trong tin nhắn của đàn anh Đào: có lời phải nói, đừng giấu đi.
Cảm giác cô giống như bị Tôn Phật này dọa cho rồi. Vu Học Hiền duỗi thẳng eo nói với Đào Trí Kiệt: "Đừng khẩn trương, chỉ là tụt huyết áp thôi."
Đào Trí Kiệt liếc anh ấy một cái, không nghĩ anh ấy lại nói lời vô ích kiểu này, quay đầu qua hướng hành lang hét một câu: "Tiểu Tống."
Lại một người nữa sao? Tạ Uyển Doanh một chút không dám động, xem thử là tình huống gì trước.
Động tĩnh bên thần kinh thì bên gan mật đều biết được. Giống như là, bên phẫu thuật gan mật có chút động tĩnh, người phẫu thuật thần kinh có thể nhận ra. Hoàng Chí Lỗi với Tống Học Lâm nghe nói người phẫu thuật gan xong xuống cầu thang, lập tức chạy theo qua đây.
"Tiểu học muội, làm sao thế?" Hoàng Chí Lỗi xông vào trong phòng điều trị, vội đến nóng máu mà hỏi. Nghĩ đàn anh Tào vừa mới đi Quốc Trắc, tiểu học muội ở bên này đã ngất xỉu, anh ấy phải nói với đàn anh Tào thế nào đây.
"Em không sao. đàn anh Hoàng. Có chút tụt huyết áp thôi." Tạ Uyển Doanh trấn an đàn anh Hoàng, sau đó lại nhìn thấy bóng dáng Tống Học Lâm xuất hiện phía sau đàn anh Hoàng, liền kìm lại âm thanh trong cổ họng.
Hai mắt Tống Học Lâm quét trên sắc mặt của cô ấy, rất nhanh ra kết luận, vẻ mặt theo cậu ta theo dõi nghiêm túc: "Cô ấy thế này không phải tụt huyết áp."
Tạ Uyển Doanh muốn cầu bác sĩ Tống rộng lòng giúp đỡ: Bác sĩ Tống, tôi biết anh lợi hại, nhưng mà bây giờ anh đừng có phá đám tôi.
Vấn đề là bác sĩ Tống người ta là kiểu bác sĩ có nguyên tắc và giới hạn, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt thỉnh cầu của cô, nói: "Cô ấy là mất máu."
Triệu đồng học nói quả không sai. Bác sĩ Tống có lúc nói chuyện giống hệt như máy móc tàn nhẫn vô cảm đóng dấu bản báo cáo kiểm tra vậy. Tạ Uyển Doanh nhìn lên trần nhà, trong lòng thì thở dài.
Mất, máu?
Một đám giáo sư, đàn anh, bạn học xung quanh nghe Tống Học Lâm nói xong, quả nhiên ánh mắt nhìn cô đã thay đổi hoàn toàn.
Làm sao giờ? Trong lòng Hoàng Chí Lỗi gào thét, có nên báo tin cho đàn anh Tào không, lớn chuyện rồi.
"Sao lại mất máu được, em đến kỳ kinh nguyệt sao?" Bác sĩ Giang vội vã quay đầu lại hỏi bệnh nhân.
Vu Học Hiền hiểu rõ là cái gì rồi, hai mắt trợn lên nhìn cô thẩm vấn: "Em nói rõ cho tôi, tôi không cho phép em nói dối. Em vừa mới nói cái gì, nói em ăn thiếu chất?"
Muốn cô nói gì nữa? Cô nói dối chứ chẳng lẽ lại nói thật với anh? Đào Trí Kiệt cau mày bất mãn liếc Vu Học Hiền, đẩy anh ra, nói: "Kiểm tra đi."
m thanh của đàn anh Đào thật điềm đạm, muốn làm kiểm tra cho cô ấy, rõ ràng là đã đoán được cô ấy nói dối rồi. Trong lòng Tạ Uyển Doanh nghĩ: Ngàn không nên vạn không nên, không nên quay lại. Mong muốn trốn khỏi các giáo sư với đàn anh khó quá đi mà.
Phải rồi, bây giờ trốn các bạn học cũng khó y như thế.