Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1613 - Chương 1613: Cảnh Tượng Hùng Tráng

Chương 1613: Cảnh tượng hùng tráng
Chương 1613: Cảnh tượng hùng tráng
Chương 1613: Cảnh tượng hùng tráng




"Tôi biết cô ấy là xảy ra chuyện gì rồi." Phan Thế Hoa đột nhiên giống như Sherlock Holmes tìm ra được điểm mấu chốt, nói.

Hỏng bét. Tạ Uyển Doanh nỗ lực khống chế để tay trái của bản thân không run cầm cập.

Vô dụng, bạn học Sherlock Holmes sớm đã khóa chặt mục tiêu vào tay trái của cô, bởi vì trước đó đo huyết áp bên tay phải cô ấy xong thì không thấy thay đổi.

Một bên cầm tay phải cô, lực độ của Phan Thế Hoa nhẹ nhàng không dọa đến cô mà nói: "Doanh Doanh, để tôi xem tay của cậu." Nói xong, cậu ấy bắt đầu kéo cao tay áp bên trái của cô.

Lộ mất rồi, Tạ Uyển Doanh thành thật không chống cự nữa. Giáo sư với đàn anh và bạn học xung quanh đều là bác sĩ, chỉ cần nhìn động tác của bạn học Phan thì cũng có thể đoán được một chút rồi.

Một bên giúp mọi người nhìn thấy phần cánh tay trái của cô để lộ ra ngoài miếng băng cá nhân dán trên miệng kim, roạt một tiếng liền rút ra.

"Em!" Vu Học Hiền tức đến mức môi biến xanh luôn rồi, chỉ cô ấy ngay tại chỗ mà nổi cơn tam bành, "Nói anh biết, em hiến máu cho ai rồi, hiến bao nhiêu máu? Nếu không nói rõ, hôm nay anh để em tự mình gánh chịu!"

Tiểu học muội này muốn làm cho anh ấy tức điên rồi, ra sức nói dối, để anh ấy tưởng rằng cô là bị tụt huyết áp, trực tiếp mất mặt ở trước vị tôn phật Đào Trí Kiệt này.

Tạ Uyển Doanh nhớ lại đàn anh Hoàng trước đây có từng nói qua rồi, làm bệnh nhân cũng cần phải làm cho tốt, kết quả đã không phải thế này rồi. Cô ấy không dám nói dối, cũng không dám nói ra nữa, dè chừng mà ngậm miệng lại.

Mỗi một người nhìn bộ dạng cô ấy không chịu nói.

Bạn học Phan lại phát huy khả năng của Sherlock Holmes lần nữa, nói ra suy luận: "Chắc là cô ấy hiến máu cho người nhà của mình. Giáo viên phụ đạo từng nói là người trong nhà cô ấy phát bệnh rồi."

Vu Học Hiền mò tìm điện thoại ở trong túi: "Đúng, tôi phải hỏi Nhậm Sùng Đạt, tên Nhậm Sùng Đạt này đều không nói với tôi việc dạy cho người nhà cô ấy là tình huống gì."

Đào Trí Kiệt đẩy cánh tay anh ấy xuống để anh không thể gọi điện thoại, ra hiệu về phía cửa.

Ở ngoài cửa đã có một đám người không biết tụ tập từ khi nào, chắc là không lên lớp nên nhàn rỗi, có y tá khoa cấp cứu, có cả bác sĩ của các khoa khác chạy qua. Còn có cả bác sĩ đang trực ban khoa nghe thấy tin tức thì vội vã chạy sang dò hỏi tình hình, như là Lý Thừa Nguyên trực ca sáng hôm nay của khoa cấp cứu cầm điện thoại như đang báo cáo tình hình cho ai đó vậy.

Không lâu sau, Phó Hân Hằng với Thường Gia Vĩ xuống tầng rồi chạy về khoa cấp cứu.

Người trong phòng vừa quay đầu đã nhìn thấy một cảnh tượng hết sức hùng tráng, kinh sợ đến không thể nói thành lời.

Tiểu học muội bây giờ chắc hẳn chính là siêu sao của bệnh viện, nhất cử nhất động đều bị muôn người nhìn vào. Hoàng Chí Lỗi nâng nâng mắt kính, sờ sờ trán mình, cảm thấy không ngoài dự liệu của anh và đàn anh Tào. Bởi vì nguyên do này, đàn anh Tào chăm sóc tiểu học muội liều mạng giúp tiểu học muội giấu nhẹm đi.

Bị nhiều người trông nom như thế này thì áp lực đúng là rất lớn.

Tạ Uyển Doanh căn bản không dám nhìn ra cửa, nhớ lại trước kia trong lúc cấp cứu lần đầu tiên bị giáo sư bắt quả tang nói dối. Bây giờ người đầu tiên bắt được sơ hở của cô là Phó giáo sư đang đứng ở đó, cả khuôn mặt với biểu tình cứng rắn nhìn cô ấy, giống như tình hình này của cô đã được anh dự liệu từ trước.

Phó Hân Hằng sẽ không nói với cô ấy, trực tiếp nói với bác sĩ Giang: "Rõ ràng là anh biết chuyện em ấy đang nói dối, anh vẫn tin tưởng lời em ấy sao? Anh không hề tiếp thu sự dạy bảo."

Bị cái tên người máy này mắng bản thân bản thân là bác sĩ mà không tỉ mỉ, bác sĩ Giang nghiêng đầu cam chịu số phận, tự lẩm bẩm một mình: "Về sau tôi đối với mỗi từ mà cô ấy nói, một từ cũng không thèm tin nữa."

"Đúng, có biểu hiện ngày hôm nay của cô ấy, sau này còn ai dám tin cô ấy chứ?" Vu Học Hiền xin thề với trời, một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây cỏ.

Phó Hân Hằng không tin nên tặng cho hai người này một cái đánh, nói: "Tôi lần đầu tiên nhìn thấy con người cô ấy liền biết được cô ấy sẽ có chuyện nói dối như thế này xảy ra."





Bình Luận (0)
Comment