Chương 1637: Bị Bắt Bao
Chương 1637: Bị Bắt Bao
Muốn học theo Đàm Khắc Lâm cũng khó, Đàm Khắc Lâm căn bản không dạy qua mấy học sinh. Tạ Đồng Học không có thực lực là không có khả năng.
Bác sĩ phía bảo thủ cứng rắn đến đâu, nhất là những nhân vật lớn trong ngành muốn phá vỡ phòng ngự chỉ là việc trong nháy mắt. Chỉ cần ca giải phẫu này có khả năng thực hiện, bọn học khẳng định sẽ làm. Bác sĩ không khiêu chiến bản thân thì không thể đảm đương nghiệp nhân vật lớn.
Đô Diệp Thanh giơ phim chụp lên trước đèn huỳnh quang, biểu cảm trầm mặc. Đối với một người đàn ông bảo thủ cứng rắn, không có nói một câu ‘không’ chứng tỏ anh ta đã bị xuyên thủng.
Khương Minh Châu hoàn toàn thở phào vì tiểu sư muội Tạ Uyển Doanh.
Phan Thế Hoa đút tay vào trong túi quần của mình, thầm nghĩ hỏng bét, điện thoại di động của anh ta hình như hết pin, Tạ đồng học không thể nhận được tin vui sao? Lại ngẩng đầu, lơ đãng vừa vặn đối diện với một đôi mắt cay độc của giáo sư Trương.
Anh ta là người quan sát chi tiết nhưng không biết diễn kịch cũng không phải diễn viên điện ảnh, ánh mắt mắt giáo sư Trương đã sớm áp đảo khiến anh ta sắp không chịu được. Leng keng, dưới cái nhìn của ánh mắt này, tay của anh ta không cầm được điện thoại, điện thoại rơi trên mặt đất, mồ hôi trên trán lập tức tuôn như thác đổ.
“Điện thoại hết pin rồi à.” Trương Hoa Diệu tiếc rẻ nói với Phan đồng học đã làm hỏng việc. Có câu nói này của giáo sư Trương, tất cả mọi người không thể không tập trung lên anh ta, toàn bộ ánh mắt như đèn pha khóa chặt lên người Phan Thế Hoa.
“Anh đã làm gì vậy ?” Thân Hữu Hoán hỏi.
“Không, không có.” Phan Thế Hoa phát ra thanh âm nhỏ như con muỗi.
Tất cả mọi người đều nghe ra anh ta có tật giật mình.
“Em như vậy là không được, điện thoại hết pin, em ấy không nghe được sẽ lo lắng. Đến đây, tôi đưa điện thoại cho em mượn tiếp tục gọi.” Trương Hoa Diệu vừa nói, vừa thò tay vào túi áo blouse trắng của mình lấy điện thoại di động ra muốn đưa cho cậu ta.
Phan Thế Hoa cảm thấy trái tim của mình muốn ngừng đập. Trên lâm sàng tuyệt đối không nên đắc tội đại lão hiện tại anh ta đã tự mình thể nghiệm được nguyên nhân. Hôm qua, Tạ đồng học đặc biệt dặn dò anh ta phải biết đề phòng vua khủng bố, đại lão thật sự là vua của khủng bố.
Những người khác lập tức hiểu rõ lời Trương Hoa Diệu nói.
“Thằng nhóc này mở điện thoại để cho em ấy nghe lén.” Thân Hữu Hoán đối người nào đó muốn đập bàn trừng mắt. Bác sĩ chủ trị là anh ta không cho phép, ai có thể để người nhà bệnh nhân tới nghe lén cuộc họp của bác sĩ bọn họ.
Phan Thế Hoa căng cứng da đầu.
Khương Minh Châu bị sợ hãi đến mức nhanh chóng đem điện thoại di động của mình giấu giấu đi, không nghĩ tới vậy mà có người cùng cô lén lút làm cùng một việc còn bị đại lão bắt tại trận.
“Tôi đã nói rõ với cậu, chuyện này cậu có viết cho tôi một trăm bản kiểm điểm tôi đều không thể tha cho cậu.” Thân Hữu Hoán nổi giận đùng đùng. Bác sĩ họp nội bộ tại sao có thể cho người nhà bệnh nhân biết. Có mấy lời căn bản không thể nói với người nhà bệnh nhân. Nói ra có thể gây đả kích nghiêm trọng.
Có thể nói, vị Thân sư huynh này ngày bình thường hay đùa giỡn cười nhạo nhưng khi tức giận rồi, thật sự rất kinh khủng. Xem Lý Hiểu Phong hôm nay không có ở hiện trường, chắc là đang chịu phạt.
Phan Thế Hoa chịu đựng áp lực biện giải cho mình hai câu: “Giáo sư Trương cũng biết, em nghĩ giáo sư không lên tiếng chính là không phản đối.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Trương Hoa Diệu.
“Tôi có nói đồng ý sao?” Trương Hoa Diệu khó có thể tin mình bị kéo xuống nước, chỉ có thể nói tân binh lá gan dũng cảm không biết gì cũng không sao cả.
Đại lão giả vờ đồng ý, cậu cũng không thể nói ra.
Đại lão cố ý bắt cậu, cậu phải hiểu rõ được lần sau không thể làm như vậy, phải ngoan ngoãn nhận sai.
Nhận được ánh mắt của đại lão, Phan Thế Hoa sực tỉnh, vội vàng cúi đầu xuống: “Giáo sư, là lỗi của em. Em tuyệt đối không dám, cũng không bao giờ dám nữa.”
“Cậu nói cho tôi biết, sao cậu lại để cho em ấy nghe, cậu cũng là bác sĩ, không sợ em ấy nghe xong sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
“Em cảm thấy, Doanh Doanh rất bình tĩnh, đủ hiểu biết, nên khó có khả năng --”