Chương 1638: Khống chế cảm tình
Chương 1638: Khống chế cảm tình
Ô ô ô. Một nhóm lớn các bác sĩ hiểu rằng sinh viên y khoa dù sao cũng là sinh viên y khoa, kiến thức lâm sàng ít ỏi, không biết rằng nên tách biệt rõ ràng kỹ thuật và cảm xúc. Tay nghề bác sĩ có giỏi đến đâu thì cũng là con người, con người ai cũng có tình cảm và ham muốn, không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình vào những thời điểm quan trọng.
“Gọi điện thoại cho em ấy, đừng để em ấy thấy tiếng cúp máy đột ngột mà tưởng có chuyện gì.” Trương Hoa Diệu ném điện thoại di động lên bàn ra lệnh. Cái này anh ấy không có nói đùa. Không thể để người nhà lầm tưởng đã xảy ra chuyện lớn, đến lúc đó lại vội vàng lao ra đường mà gặp tai nạn gì đó thì thật là khủng khiếp.
Đô Diệp Thanh gần nhất cầm điện thoại di động của Trương Hoa Diệu, nói với Tào Dũng, người đã lấy điện thoại di động ra ở phía đối diện: "Tôi sẽ gọi điện thoại, tôi sẽ nói chuyện với em ấy."
Xem ra vị bác sĩ Đô này rất muốn chiếu cố bạn học Tạ.
Tào Dũng tạm dừng một chút, nghĩ rằng bác sĩ phẫu thuật chính có thể nói chuyện với cô để trấn an cô.
Tạ Uyển Doanh đang ở trong ký túc xá đã hơi lo lắng khi phát hiện ra điện thoại đã bị ngắt kết nối, cô nghĩ rằng có thể là điện thoại di động của bạn cùng lớp Phan đã hết pin.
Đột nhiên lại có một cuộc gọi đến, là giáo sư Trương gọi tới, Tạ Uyển Doanh lo lắng lập tức bắt máy. Trong lòng nghĩ, nếu giáo sư muốn mắng thì có thể tự nhận lỗi để các bạn cùng lớp không bị mắng.
"Chào giáo sư Trương."
"Tôi họ Đô."
Không phải giáo sư Trương, mà là giáo sư Đô, bác sĩ phẫu thuật có thể sẽ thực hiện ca phẫu thuật cho anh họ của cô. Tạ Uyển Doanh lập tức nhận ra: "Giáo sư Đô, bạn học của em không sao chứ?"
“Điều mà em ấy phải làm là viết bản tự kiểm điểm.” Đô Diệp Thanh thẳng thắn nói với cô kết quả hình phạt.
Tạ Uyển Doanh ngay lập tức quyết định quay lại giúp bạn cùng lớp Phan viết bản tự kiểm điểm.
Thân Hữu Hoán thầm nghĩ: Nếu lãnh đạo đã đồng ý thì quên đi, để đứa trẻ này viết một ngàn bản tự kiểm điểm cho đến khi nôn ra.
“Em đã nghe những gì chúng tôi nói rồi.” Đô Diệp Thanh nói với cô: “Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết kết quả sơ bộ của cuộc thảo luận.”
Tạ Uyển Doanh nghiêm túc lắng nghe, nói: "Giáo sư Đô, thầy nói đi ạ, em sẽ nghe kỹ."
"Tôi cần thảo luận chi tiết về ca phẫu thuật với bác sĩ của bệnh viện chúng tôi. Kế hoạch phẫu thuật có theo ý nghĩ của em hoặc có thể được điều chỉnh. Nếu kế hoạch khả thi, ca phẫu thuật của anh ấy có thể được thực hiện ở bệnh viện của chúng tôi. Thực hiện trong phòng mổ, như vậy sự liên kết giữa thuốc và phẫu thuật sẽ nhanh hơn.”
Những lời của Đô Diệp Thanh có thể nói đã vượt quá sự mong đợi của mọi người trong hội trường.
A, con người bảo thủ cứng nhắc này lại thay đổi quan điểm nhanh thế. Khương Minh Châu khó có thể tin vào mắt và tai của mình.
Chứng tỏ là giáo sư Đô thực sự có năng lực về kỹ thuật. Bác sĩ có thế mạnh về kỹ thuật sẽ chuyển biến quan niệm rất nhanh. Huống chi, trước kia giáo sư Đô đã nói, anh ta vừa mới bắt đầu thăm dò bệnh án, là mới có ấn tượng sơ bộ, cho nên cũng không nói chắc chắn được.
Bạn học Tạ nên là người hạnh phúc nhất khi nghe điều này.
Mọi người ở hội trường bên này đợi một lúc, kể cả Đô Diệp Thanh đang nghe điện thoại, đợi hồi lâu cũng không thấy đầu dây bên kia lên tiếng.
Tạ Uyển Doanh im lặng.
Sao lại im lặng? Là vui quá nên khóc sao?
Không, cô đang kiểm soát cảm xúc của mình.
Một nhóm bác sĩ và giáo sư đã bị sốc.
Nữ sinh y khoa này khác với sinh viên bình thường. Đô Diệp Thanh thầm nghĩ.
“Nếu có gì thắc mắc, có thể trực tiếp hỏi tôi.” Giọng điệu của Đô Diệp Thanh bất tri bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn: “Nếu muốn đến phòng phẫu thuật xem ca phẫu thuật, tôi xem có cơ hội nào thích hợp thì sẽ sắp xếp cho em."