Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1640 - Chương 1640: Bạn Học Rất Tốt

Chương 1640: Bạn học rất tốt
Chương 1640: Bạn học rất tốt
Chương 1640: Bạn học rất tốt




"Nếu là như vậy, chúng ta sẽ sắp xếp phẫu thuật vào cuối tuần hoặc buổi tối." Thân Hữu Hoán sảng khoái đáp.

“Tốt nhất là làm như vậy.” Lời này là Phó Hân Hằng nói.

Tối nay đây là lần đầu tiên người máy này phát biểu, không phải bày tỏ quan điểm chuyên môn mà là phát biểu về chuyện này.

Những người khác quay lại nhìn anh ấy, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với anh ấy vậy.

Có thể xảy ra chuyện gì? Trong nhà không có ai, khiến cô phải hiến máu đến mức ngất xỉu, điều gì có thể xảy ra? Bên cạnh đó, sinh viên này luôn làm một số điều kỳ kỳ quái quái, mọi người đã nghi ngờ từ lâu về những gì đã xảy ra với gia đình cô. Phó Hân Hằng trả lại cái nhìn này cho những người khác.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Người nhà bệnh nhân có những người rất hạnh phúc, nhưng cũng có người không thể nào hạnh phúc nổi, có những người có tình trạng giống như hiện thảm cảnh.

Sau vài ngày bồi bổ cơ thể, Tạ Uyển Doanh được giáo sư thả ra để đến bệnh viện thăm anh họ. Khi đến khu bệnh viện liền thấy các bạn trong lớp đã giúp cô chăm sóc người nhà khi cô không ở đó.

“Doanh Doanh, tôi mang cho anh họ của cậu đôi tất lông cừu này.” Lý Khải An lắc đôi tất mới mua nói.

“Cảm ơn cậu.” Tạ Uyển Doanh chân thành cảm ơn nhóm bạn học, cô muốn trả tiền cho bạn học Lý, số tiền đó lại bị trả lại.

Lý Khải An nói với cô rằng chị dâu của cô đã đưa tiền rồi.

Ngoài bạn cùng lớp Lý Khải An, Phan Thế Hoa ôn nhu cũng giúp đỡ trong phòng bệnh, mang một số đặc sản ngon của địa phương cho anh họ và chị dâu của cô. Hơn nữa còn mang theo một ít hoa cắm vào ly nước trên bàn, hy vọng sẽ mang lại chút tâm trạng tốt cho bệnh nhân.

Một nam sinh như Lý Khải An nhìn thấy bạn học Phan dịu dàng như thế này thì không khỏi xúc động cảm khái: "Tôi muốn cưới cậu ấy về nhà."

Tất cả các chàng trai đều nói rằng sợ rằng bạn học Phan đã đầu thai nhầm giới tính.

Một nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt của Tạ Uyển Doanh.

Anh họ của cô có thể nhìn thấy những bông hoa, cảm thấy dễ chịu, khí sắc rất tốt, ngửi thấy hương hoa cũng dễ ngủ hơn.

Tạ Uyển Doanh không đánh thức anh họ, cô bước tới cảm ơn và xin lỗi bạn cùng lớp Phan: “Lần trước đã gây phiền phức cho cậu rồi, tôi giúp cậu viết bản kiểm điểm đưa cho đàn anh Thân.”

“Tôi không sao, Doanh Doanh.” Phan Thế Hoa xoay người lại, ý bảo cô đừng để chuyện này để trong lòng: “Mấy người lớp trưởng viết giúp tôi rồi.”

Lớp trưởng cool ngầu rất tốt bụng, cậu ấy không nghe theo giáo sư phạt bạn cùng lớp mà còn giúp viết bản kiểm điểm.

“Chị dâu cậu ra ngoài nghe điện thoại, lớp trưởng đi theo sợ có chuyện.” Phan Thế Hoa thấp giọng báo cáo tin tức cho cô.

Nghe thấy vậy, Tạ Uyển Doanh vội vàng quay người rời đi. May mắn là anh họ đang ngủ nên không nhận thấy điều gì bất thường.

Thượng Tư Linh cũng lo lắng về việc bị chồng nghe thấy nên đã đi một quãng đường đến hành lang bệnh viện bên ngoài cửa cứu hỏa và đóng cửa lại để nghe điện thoại, tránh những bệnh nhân khác nghe lén và nói với chồng cô ấy.

Tạ Uyển Doanh tìm thấy cô ấy, cách cánh cửa nghe thấy hai tiếng thở dài lặng lẽ của chị dâu.

Chăm sóc bệnh nhân rất mệt mỏi, bất lực, có người không có ý tốt còn gây thêm phiền phức cho vợ chồng chị.

Thượng Tư Linh tự trấn an tinh thần, bình tĩnh nói với mẹ chồng: “Con đã nói rồi, không có phẫu thuật mà.”

"Bác sĩ ở thủ đô nói thằng bé không thể làm phẫu thuật đúng không? Cho nên đưa thằng bé đến thủ đô làm cái gì? Lãng phí tiền, chồng cô kiếm tiền dễ dàng lắm sao? Để cho cô dùng phung phí như thế.” Chu Nhược Tuyến khí thế hùng hổ mắng con dâu một trận.

Thượng Tư Linh lười giải thích với mẹ chồng, cô ấy nghe điện thoại chủ yếu là để hỏi thăm con gái: “Đóa Đóa thế nào rồi mẹ?”

Mẹ đưa cha lên thủ đô chữa bệnh, Đóa Đóa chín tuổi ở nhà với bà nội, thuộc vào lứa tuổi cái hiểu cái không. Đứng ở bên cạnh nghe mẹ và bà nói chuyện điện thoại, chỉ thấy bà nội cứ phát cáu, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ sự sợ hãi.





Bình Luận (0)
Comment