Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1641 - Chương 1641: Ký Vào Giấy Cam Đoan

Chương 1641: Ký vào giấy cam đoan
Chương 1641: Ký vào giấy cam đoan
Chương 1641: Ký vào giấy cam đoan




“Mẹ của con tìm con.” Chu Nhược Tuyết miễn cưỡng đưa ống nghe cho cháu gái của mình theo lời yêu cầu của con dâu, bà ấy không quên nhắc nhở cháu gái của mình: “Con phải nói với mẹ con rằng con nhớ cha rồi, mau mau bảo cha của con trở về. Nếu không cha của con sẽ không trở lại, con sẽ không có cha nữa.”

Sau khi nghe xong lời của mẹ chồng, Thượng Tư Linh suýt chút nữa đã tức đến đỏ cả mắt.

“Mẹ.” Tiêu Đóa Đóa cầm lấy điện thoại, kiễng đôi chân nhỏ lên hỏi mẹ mình: “Cha đâu rồi ạ?”

“Đóa Đóa, mẹ thề với con, cha của con chắc chắn sẽ quay trở về.” Thượng Tư Linh nức nở nghẹn ngào nói với con mình, trong lòng thầm nghĩ sẽ không bao giờ để những kẻ khốn nạn này cầu được ước thấy.

“Sau khi cha trở về sẽ đưa con đi công viên giải trí chơi có phải không mẹ? Cha đã hứa với con là sẽ đưa con đi học bơi nữa.” Đóa Đóa hỏi có phải mẹ cô bé có ý này hay không.

“Ừ.” Thượng Tư Linh gật đầu với con gái.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai mẹ con, Chu Nhược Tuyết chạy đến giật điện thoại, sau đó mắng con dâu và cháu gái: “Sức khỏe của cha con không được tốt. Bà đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con phải trở thành một đứa con hiếu thảo, sau này chăm sóc tốt cho cha của con, có biết không? Sau này ngay cả đi lại cũng khó khăn, sao nó có thể chơi cùng với con được chứ?”

“Mẹ, Đóa Đóa còn nhỏ, mẹ đang nói cái gì với nó vậy chứ?” Thượng Tư Linh cuống cuồng nói với mẹ chồng.

“Tôi có nói sai gì sao?” Chu Nhược Tuyết không ngại mà nói thẳng không lựa lời: “Cô nghĩ kỹ đi, chồng của cô như vậy, sau này nếu cô muốn ra riêng, căn nhà này là của chồng cô chứ không phải của cô. Còn tình trạng của cô tôi đã hỏi người ta rồi, tòa án sẽ không xử tội cô đâu.”

Thượng Tư Linh đang cầm điện thoại muốn ném vào tường.

Đằng sau chuyện này là bao nhiêu người đang trù ẻo cô ấy và chồng của cô ấy chết không yên thân.

“Tạ Uyển Doanh có ở đó không?” Chu Nhược Tuyết đột nhiên đề cập đến tung tích của cháu gái họ với con dâu: “Sau khi nó đi đến bệnh viện với mấy người thì không tiếp tục đi cùng nữa à?”

“Không có. Em ấy chỉ là một sinh viên thì có thể hiểu được gì chứ.” Thượng Tư Linh giữ bình tĩnh, quyết không để lộ bất kỳ tin tức nào khác cho mẹ chồng.

Không moi được tin tức gì từ miệng con dâu, Chu Nhược Tuyết chỉ có thể cúp điện thoại.

Tạ Uyển Doanh bước ra từ trong phòng dự thính, sợ gây thêm rắc rối nên chị dâu họ của cô không dám nói chuyện anh họ làm phẫu thuật cho người khác biết.

“Doanh Doanh.” Nhìn thấy cô đến, Thượng Tư Linh vội vàng bước đến, hỏi cô: “Bệnh cảm của em đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Trước đó không thể đến, Tạ Uyển Doanh đã nói dối vài câu rằng cô bị cảm, cô lắc đầu nói với chị dâu họ: “Bệnh cảm của em nhanh đến cũng nhanh đi, không sao đâu ạ.”

“Em xem, mấy ngày trước còn nói em không cần nghỉ ngơi, kết quả lại mệt đến bị cảm.” Thượng Tư Linh nhắc nhở cô với vẻ lo lắng: “Một mình em học ở đây, không có người thân nào có thể chăm sóc cho em, em phải quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn đấy.”

“Vâng ạ.”

“Ca phẫu thuật của anh họ em được sắp xếp vào ngày mốt. Bác sĩ nói hôm nay sẽ cho chị ký vào giấy cam đoan chấp nhận phẫu thuật, bác sĩ gây mê cũng sẽ tới, em đi cùng với chị được không? Một số lời mà bác sĩ nói có thể chị nghe không hiểu được.”

“Không sao đâu, chị dâu họ, em đi cùng với chị.” Tạ Uyển Doanh nói rằng sẽ đi cùng với chị dâu họ đến văn phòng bác sĩ để ký giấy cam đoan chấp nhận phẫu thuật.

Những chuyện này bình thường không cần bác sĩ mổ chính ra mặt, toàn là các bác sĩ cấp dưới sẽ thay mặt họ liên lạc với người nhà.

Tạ Uyển Doanh nghe giáo sư Đô và đàn anh Thân giới thiệu về kế hoạch phẫu thuật, và giải thích rõ ràng cho chị dâu họ của cô ngay tại chỗ.

Nghe nói chồng mình làm phẫu thuật có thể đều là phẫu thuật nội soi, Thượng Tư Linh thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn chị dâu họ ký tên vào giấy cam đoan chấp nhận phẫu thuật, Tạ Uyển Doanh đột nhiên nhớ đến lớp trưởng mà bạn học Phan đã nhắc đến, suốt dọc đường đi đến đây cô không hề thấy bóng dáng lớp trưởng đâu.





Bình Luận (0)
Comment