Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1642 - Chương 1642: Chuyện Không Thể Che Đậy Được Mãi

Chương 1642: Chuyện không thể che đậy được mãi
Chương 1642: Chuyện không thể che đậy được mãi
Chương 1642: Chuyện không thể che đậy được mãi




Lúc nhìn thấy cô đến tìm chị dâu họ của cô, Nhạc Văn Đồng quay trở lại phòng bệnh để tìm những bạn học khác trong lớp.

Lý Khải An, Phan Thế Hoa và những người khác nhìn thấy những đám mây đen trên đầu cậu.

Rất hiếm khi thấy lớp trưởng tức giận. Các nam sinh hơi lo lắng.

“Lớp trưởng, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Lý Khải An hỏi.

Nhạc Văn Đồng mím chặt môi, dường như cậu tức đến nỗi không nói được lời nào.

Phan Thế Hoa nhìn sắc mặt của lớp trưởng, kết hợp với những tin tức nhận được ở đây trong mấy ngày nay, rút ra được một số kết luận, cậu ấy nói: “Có phải có người đến ngăn cản ca phẫu thuật của bệnh nhân hay không, hơn nữa rất có thể là người nhà có quan hệ trực tiếp với bệnh nhân.”

“Phan Thế Hoa.” Lý Khải An hét giọng khàn đặc vào mặt bạn học Phan, nhớ lại lời nhắc nhở của bạn học Phùng Nhất Thông: “Cậu đừng mở cái miệng quạ đen của cậu ra, cậu nên biết chín trên mười lời cậu nói là thành sự thật rồi.”

Giống như lời của bạn học Phan, nếu là người thân của bệnh nhân gây chuyện, bác sĩ biết nghe lời ai bây giờ, rất phiền phức.

Sắc mặt của Nhạc Văn Đồng trở nên nhợt nhạt hơn, trong lòng cứ trĩu nặng.

So với các sinh viên khoa nội, các sinh viên ngoại khoa càng hiểu rõ câu chuyện giống như lớp trưởng khoa ngoại.

Sau khi Lâm Hạo đến, cậu thì thầm thảo luận với Phan Thế Hoa: “Lớp trưởng phỏng chừng đã nhớ đến những chuyện không hay trước kia, nên tâm trạng không tốt.”

Những năm đầu, mẹ của lớp trưởng bị bệnh và khăng khăng muốn chuyển viện để chữa trị, Nhạc Văn Đồng cũng giống như cha của cậu, đã nghe rất nhiều lời đàm tiếu ở sau lưng, nói rằng họ thật lãng phí tiền bạc. Càng không thể tưởng tượng được chính là, mẹ của cậu còn chưa chết thì đã có người muốn giới thiệu mối mới cho cha của cậu.

Đừng bao giờ phỏng đoán trên thế giới này có bao nhiêu người xấu hay là người tốt. Có thể trong lúc tuyệt vọng, bạn sẽ chợt phát hiện ra trên đời này còn rất nhiều người tốt, hầu hết họ đều sẵn lòng giúp bạn một tay. Cũng có thể sau này khi nhìn lại ngọn nguồn sự việc, bạn sẽ phát hiện có những người vốn đã có đầy địch ý với bạn.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Chuyện không thể che đậy được mãi. Tạ Uyển Doanh có linh cảm rằng những lời nói dối của chị dâu họ sẽ không yên ổn kéo dài được bao lâu đâu.

Dì nhỏ Chu Nhược Mai là người trong ngành, hơn nữa không phải là người trong ngành biết yên thân yên phận, thế nào chuyện này cũng sẽ dậy sóng. Chu Nhược Mai có rất nhiều mối quan hệ sâu rộng, Đinh Văn Trạch dựa vào những mối quan hệ mà cha mẹ tích lũy cho anh ta để có thể làm việc trong Học viện Y Trung Sơn.

Sinh viên y muốn ở lại làm việc tại các bệnh viện hạng ba ở các thành phố lớn, nếu trình độ của bản thân chỉ ở mức trung bình và không có mối quan hệ sâu rộng thì căn bản không thể ở lại được.

Chu Nhược Tuyết nói chuyện điện thoại với con dâu xong thì luôn cảm thấy lời nói của con dâu có gì đó kỳ lạ, thế nên bà ấy đã gọi điện thoại cho em gái của mình là bác sĩ để hỏi lại xem.

Sau khi đi hỏi thăm tin tức nhiều lần, Chu Nhược Mai lập tức gọi điện thoại cho chị mình: “Em kiếm người để hỏi thăm, người ta nói sáng ngày mốt Thụ Cương sẽ làm phẫu thuật. Chị nhanh chóng đến thủ đô đi. Con dâu của chị gạt chị rồi đấy. Chị nghĩ thử xem nó gạt chị để làm gì chứ.”

Con dâu gạt bà ấy để làm gì? Muốn con trai bà ấy chết sau đó có thể lấy đi hết toàn bộ tài sản của con trai bà. Trong đầu Chu Nhược Tuyết hiện giờ chỉ còn lại những suy nghĩ này, bà ấy tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Chị sẽ bảo Thụ Bằng đi đến thủ đô với chị!”

Chu Nhược Mai lại dạy chị mình vài chiêu: “Đến bệnh viện rồi thì trước tiên chị nên nói chuyện to một chút, thu hút sự chú ý của mọi người. Bệnh viện sợ nhất là làm phiền những bệnh nhân khác và người nhà của họ, việc đó ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của bọn họ. Bệnh viện nào cũng như vậy cả. Mục đích chủ yếu của chị là làm cho bọn họ dừng ca phẫu thuật, nếu bọn họ không dừng thì chị hét lên rằng bác sĩ giết người, như thế đấy. Bác sĩ sợ nhất là nghe những lời như vậy. Chị không thể vào được phòng phẫu thuật, thế nên một là chị đến phòng bệnh để quậy, hai là khiếu nại với khoa y tế. Ở đó là nơi quản lý tất cả các bác sĩ, khi nhận được khiếu nại, bọn họ chắc chắn sẽ gọi điện thoại bảo các bác sĩ cấp dưới dừng ca phẫu thuật trước.”

Chu Nhược Tuyết cẩn thận ghi nhớ những chiêu vặt mà em gái bà ấy dạy, rồi nói: “Có chuyện gì nữa thì chị sẽ gọi điện thoại cho em. Bọn nó đang ở bệnh viện nào vậy?”





Bình Luận (0)
Comment