Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1649 - Chương 1649: Gặp Phải Kỳ Nhất

Chương 1649: Gặp phải kỳ nhất
Chương 1649: Gặp phải kỳ nhất
Chương 1649: Gặp phải kỳ nhất




Chạy lên theo sau, Nhạc Văn Đồng giúp những bạn học khác giữ chân người đàn ông này. Chỉ thấy bạn học Lý Khải An bị đối phương đá, không thể giữ chân đối phương, bị đá ra ngoài.

Lâm Hạo nhìn thấy quở trách bạn học Lý: “Rốt cuộc cậu có tập xà đơn không vậy? Cách tay mềm giống như không có một chút sức lực. Sức của Thế Hoa còn mạnh hơn cậu.”

Bạn học Phan Thế Hoa vô cùng không vui khi nghe câu nói này, ánh mắt nhìn bạn học Lâm đầy thách thức: Có muốn thi vật tay không?

“Mẹ. Mẹ.” Tiêu Đóa Đóa sợ hãi kêu lên.

Thượng Tư Linh loạng choạng, không chống cự được hoa mắt, ngồi xuống đất.

Một nhóm bạn học quay đầu lại, không hẹn mà nhìn lớp trưởng.

Nhạc Văn Đồng giao nhiệm vụ đè chân lại cho bạn học Lý, đi đến bên cạnh Thượng Tư Linh kiểm tra vết thương.

“Đoán chừng là chấn thương não rồi.” Lâm Hạo đang thực tập ở khoa thần kinh, có chút kinh nghiệm, vừa nhìn thoáng qua bệnh nhân đoán là trường hợp này.

Tiêu rồi, bạn học Tạ chắc là rất lo lắng. Các bạn học nghĩ.

“Lớp trưởng nói đến sớm một chút. Ai bảo các cậu dậy trễ nửa tiếng.” Lâm Hạo mắng các bạn học mắc bệnh trì hoãn.

Nếu không có các bạn học làm chậm trễ thời gian, bọn họ cùng nhau đi xe có thể đến sớm một chút. Cũng không ngờ được nhóm người này chưa đến tám giờ đã đến gây rối. Vốn cho rằng người xấu sẽ dậy muộn. Là do nhóm bạn học bọn họ quá ngây thơ nghĩ rằng người xấu là những kẻ lười biếng, không biết rằng người xấu lại tận tâm đến như vậy.

Trưởng y tá khoa nội bệnh viện đi đến kiểm tra, nhanh chóng gọi điện thoại báo cáo cho bác sĩ phòng khoa mình.

Trong phòng phẫu thuật, Trương Hoa Diệu nhìn điện thoại trong tay bạn học Tạ đã bị đối phương cúp máy trước, khóe miệng dường như cong lên, trong con ngươi âm u thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Các bác sĩ cũng giống như đại lão Trương, sắc mặt ẩn chứa sự nặng nề.

Vừa rồi Trương Hoa Diệu hoàn toàn cố ý để lộ thân phận của mình cho đối phương biết, nếu như người nhà bệnh nhân thực sự muốn cứu sống người thân thì không thể có loại phản ứng như vậy. Phản ứng này của đối phương chỉ có thể cho thấy, có một nhóm người nhà như này mong muốn bệnh nhân chết đi hoặc là tàn phế.

Là bác sĩ quanh năm đối mặt với sinh tử, nhìn thấy hết sự ấm áp lạnh lùng của nhân thế. Tuy nhiên sự việc ngày hôm nay, thật khiến cho người ta nén giận trong lòng. Nhóm người cũng hiểu rốt cuộc tại sao Tạ Uyển Doanh lại quan tâm bệnh nhân có thể phục hồi chức năng tim đến mức tính toán chi li như vậy.

Có những người nhà như thế này, nếu như bệnh nhân này không thể phục hồi chức năng tim, không chỉ đơn giản là hủy bộ sự nghiệp, mà sợ là khoảng cách giữa cái chết cũng không xa bao nhiêu.

“Tạ Uyển Doanh.”

Nghe thấy giọng của giáo sư, Tạ Uyển Doanh quay đầu lại.

Bác sĩ nam đeo kính không gọng từ hành lang đi đến, trông rất có học thức.

Dựa vào ấn tượng và trực giác giọng nói của người đi đến, Tạ Uyển Doanh lễ phép nói: “Xin chào, giáo sư Đô.”

Bạn học Tạ rất thông minh, ngay lập tức đã nhận ra anh ta là ai.

Đôi mắt sau cặp mắt kính của Đô Diệp Thanh liếc nhìn khuôn mặt cô. Trước đây chỉ nghe giọng nói cũng cảm thấy con người cô không quá giống với những người trẻ tuổi thông thường, bây giờ nhìn lại, quả thực là như vậy.

Một khuôn mặt vô cùng mộc mạc, ánh mắt tĩnh lặng như suối núi, lộ ra dáng vẻ trưởng thành vững vàng không hề phù hợp với tuổi thật, thái độ đúng mực khiêm tốn thận trọng.

Một người như vậy, vừa nhìn cũng biết rằng suy nghĩ tâm tư có lẽ đều ở trên lĩnh vực học thuật.

Rất có khả năng khơi dậy sự hảo cảm của những người học thuật. Chẳng trách đại lão Trương giáo sư của anh ta quan tâm người này. Đô Diệp Thanh nghĩ đến đây, hai mắt sắc bén rơi vào chiếc điện thoại trong tay của cô.

Vừa rồi phía sau anh ta đi chậm một chút, nhưng điều đó không cản trở anh ta cùng những người khác nghe được cuộc điện thoại kia.

Sự việc nằm ngoài dự liệu bảo thủ của anh ta.





Bình Luận (0)
Comment