Chương 1650: Mệnh lệnh
Chương 1650: Mệnh lệnh
Bác sĩ không thể quản việc nhà của người khác, nhưng nếu bác sĩ thuận theo ý của một số người xấu, rất có thể sẽ biến thành đồng phạm.
Cao nhân đứng sau lưng việc này vô cùng xấu xa, thế mà lợi dụng ưu thế thông tin trong ngành để giật dây người khác làm việc xấu.
“Em nói rất đúng.” Cây bút Đô Diệp Thanh cầm trong tay chỉ về phía bạn học Tạ nói, rồi quay lưng đi vào trong phòng phẫu thuật xem bệnh nhân trước.
Đại khái giáo sư Đô chỉ là câu nói cô nhắc đến trước đó trong điện thoại, bất luận như thế nào cũng phải kiên định lập trường học thuật của mình.
Điều đó nghĩa là, bác sĩ không quản được chuyện đâu đâu của người khác, chỉ có trách nhiệm với lĩnh vực y học và làm như thế nào để cứu người.
Thân Hữu Hoán nhận được điện thoại của y tá trưởng phòng khoa gọi đến, hỏi:”Có chuyện gì vậy?”
“Đánh người rồi. Khả năng cần bác sĩ khoa ngoại đến xem vết thương.” Y tá trưởng biết Tào Dũng đã đến rồi, liền nói với Thân Hữu Hoán.
Lông mày Thân Hữu Hoán nhất thời nhướng cao: “Ai đánh? Chưa gọi cảnh sát sao?”
“Tôi đã bảo người gọi điện thoại báo cảnh sát rồi.....”
Y tá trưởng còn chưa nói xong, đầu dây điện thoại bên kia đã vang lên tiếng hét lớn của Chu Nhược Tuyết.
“Bác sĩ giết người rồi, bác sĩ giết người rồi!” Chu Nhược Tuyết làm theo lời em gái mình chỉ, vỗ đầu gối hét lớn, sợ rằng con trai út mình bị bắt, nhanh chóng xấu xa cáo trạng trước: “Tôi muốn tìm lãnh đạo khoa y tế của các người...”
Lãnh đạo khoa y tế?
Người này chắc chắn là gây rối y tế. Một người dân bình thường nào có thể biết được bệnh viện có một bộ phận được gọi là khoa y tế. Thân Hữu Hoán chớp mắt, bị đại lão Trương nói trúng rồi, sau lưng người này có cao nhân biết rõ nghiệp vụ trong bệnh viện chỉ dẫn.
Trương Hoa Diệu quay đầu nhìn Thân Hữu Hoán và điện thoại trong tay anh ấy, giống như ngạc nhiên nói: “Bọn họ không biết hôm nay là cuối tuần sao?”
Cuối tuần lãnh đạo bệnh viện cũng không đi làm, ngoại trừ đại lão Trương anh ấy đây đến xem kịch vui.
“Thông báo trưởng khoa Vương quay lại đi.” Trương Hoa Diệu tiếp tục đưa ra chỉ thị, mời các lãnh đạo khác của bệnh viện quay lại để cùng nhau xem kịch vui.
Thân Hữu Hoán bảo những người khác gọi điện thoại, cầm điện thoại nhìn thấy bóng dáng sắp chạy của tiểu học muội, hét lên: “Doanh Doanh, em lập tức quay lại cho anh.”
Tai nghe câu nói này của đàn anh Thân rất nghiêm khắc, là mệnh lệnh.
“Anh cho em ba giây, nếu em mà không quay lại cho anh, là muốn anh đi bắt em về sao?” nhìn thấy cô không xoay người lại, Thân Hữu Hoán lại la lên một câu, giọng điệu càng gay gắt hơn.
Dừng chân lại, Tạ Uyển Doanh do dự. Biết rằng đàn anh sợ cô gặp bị thương không cho cô ra ngoài, nhưng cô làm sao có thể không đi tới xem chị dâu bị thương.
Bịch bịch bịch, có tiếng bước chân chạy từ xa đến.
Là đàn anh Thân đến bắt cô sao?
“Để đàn anh Hoàng của em đi xem chị dâu em. Em có thể tin tưởng đàn anh Hoàng của em.”
Là giọng nói của đàn anh Tào, khoảnh khắc Tạ Uyển Doanh quay đầu lại nhìn thấy đàn anh Hoàng lướt qua trước mặt cô.
“Yên tâm cứ giao cho anh.” Sau khi đưa tay ra hiệu cho cô, Hoàng Chí Lỗi nhanh chân bước ra ngoài phòng phẫu thuật.
Tào Dũng đi đến đứng bên cạnh cô, nói: “Phẫu thuật của anh họ em gấp hơn.” Nếu không như vậy, anh sẽ đích thân đi ra ngoài giúp cô xem chị dâu của cô. Dựa trên mô tả của y tá trưởng để phán đoán, vết thương không phải quá nghiêm trọng. Cụ thể thì đợi đàn em đi xem thử tình hình rồi lại nói.
Ca phẫu của anh họ cô cần lo lắng hơn. Tạ Uyển Doanh xoay người lại, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn đàn anh.”
“Khách sáo cái gì. Đây không phải chuyện đàn anh Hoàng của em với tư cách là bác sĩ nên làm sao?” Tào Dũng nói, giữ tay của cô, đề phòng cô lén chạy mất.
Tạ Uyển Doanh không dám chạy, sau khi xoay lại cảm nhận được không chỉ riêng một mình đàn anh Thân muốn bắt cô trở lại.
Một hàng người đang đứng ở cửa phòng phẫu thuật. Đàn anh Đào, đàn anhVu, đều không dễ nói chuyện không nhìn cô với vẻ mặt tốt, thái độ giống như lần trước kia vậy: Em dám?