Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1716 - Chương 1716: Lần Nữa Không Thèm Đếm Xỉa

Chương 1716: Lần nữa không thèm đếm xỉa
Chương 1716: Lần nữa không thèm đếm xỉa
Chương 1716: Lần nữa không thèm đếm xỉa




Không nói người này không thương con gái, chỉ là không có dũng khí. Người thời đó không có nhiều học vấn và kiến thức, không hiểu bác sĩ nói gì mà thôi. Bác sĩ có giải thích thế nào họ cũng không hiểu, họ chỉ sợ, sợ ký xong gây hậu quả nghiêm trọng tới người thân mà bản thân lại đảm đương không nổi.

Tạ Uyển Doanh nhớ lại phương pháp mà cô đã sử dụng lần trước, bước lên và nói với mẹ của bệnh nhân: “Dì à, hãy nghe con nói. Con xin dùng tính mạng của mình để đảm bảo với dì rằng cô ấy sẽ bình an vô sự sau ca phẫu thuật.”

Bác sĩ Trịnh và Cảnh Vĩnh Triết ở phía sau cô rất ngạc nhiên: Cái gì?

Sau khi tranh cãi với chồng bệnh nhân, bác sĩ Bành tức giận đến mức không thể bình tĩnh được nên quay lại, nghe thấy điều này cũng sững sờ tại chỗ.

Mẹ bệnh nhân tưởng mình nghe nhầm.

“Dì à, con dùng tính mạng của mình để đảm bảo cho cô ấy cũng không được sao? Nếu như cô ấy vì làm phẫu thuật mà mất mạng, mạng sống của con ra sao tùy dì xử trí.” Tạ Uyển Doanh khẳng định lại với mẹ của bệnh nhân rằng cô không nói sai điều gì, nói.

Mà điều khiến bác sĩ Trịnh các cô kinh ngạc chính là, lần này mẹ bệnh nhân đã hiểu ra, nhìn qua Tạ Uyển Doanh hỏi: “Có thể sao?”

“Đương nhiên ạ.” Tạ Uyển Doanh liên tục gật đầu.

Trong nước có điều kiện trong nước, giảng kiến thức cho những người này cũng vô ích, bởi vì họ thậm chí không có văn hóa và cũng không thực sự hiểu những kiến thức này. Nói chuyện với những người này chỉ có thể nói từ ngữ dễ hiểu, giao tiếp bằng ngôn ngữ chung giữa mỗi người bọn họ. Đối với người nhà của những bệnh nhân này, điều họ mong muốn không gì khác hơn là những lời trấn an từ bác sĩ. Nếu bác sĩ nói về những rủi ro của phẫu thuật hay gì đó, những người nhà bệnh nhân này tuyệt đối sẽ không ký tên. Giống như lần trước Ngô Lệ Tuyền đã thuyết phục dì lao công trong công ty của cô ấy, rằng cô ấy chỉ có thể dùng bản thân mình như một sự đảm bảo.

Bác sĩ Bành bác sĩ Trịnh và Cảnh Vĩnh Triết chỉ biết là, mặc kệ có phải là bạn học Tạ đang lừa đối phương hay không, vẫn quá mạo hiểm để nói rằng sẽ dùng tính mạng của bản thân để đảm bảo. Bởi vì những người như đối phương thoạt nhìn đã biết là tin, nếu trong quá trình phẫu thuật mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thực sự sẽ bắt bạn học Tạ lấy mạng đền mạng.

Lúc này chỉ có thể đấu tranh xem ai có dũng khí cứu người hơn. Dù là bệnh nhân này nói trắng ra là không có mối quan hệ cá nhân với bác sĩ bọn họ. Nếu người nhà không ký, người nhà phải chịu trách nhiệm về cái chết của bệnh nhân.

Tạ Uyển Doanh thực sự muốn cứu hai mẹ con, nghĩ rằng với kỹ thuật y tế hiện có sẽ không khó để cứu hai mẹ con, nếu không thì thật đáng tiếc. Vì sao lại không tìm thử mọi cách để cứu.

Chỉ cần hiểu rõ điểm này, bác sĩ Bành và bác sĩ Trịnh đã bắt chước bạn học Tạ nói với mẹ của bệnh nhân: “Tính mạng của chúng tôi cũng sẽ đảm bảo cho ca phẫu thuật của con gái dì. Bây giờ dì có thể yên tâm, ba cái mạng này đều nằm trong tay dì.”

Nhìn về phía những người này đã dùng đến mạng sống của họ để bảo vệ con gái mình, mẹ của bệnh nhân đột nhiên rơi nước mắt, gật gật đầu: Bà tin, tin những người này. Nếu không phải là thật lòng muốn cứu con gái bà, sao phải nói ra lời nguyền với chính mình như vậy.

Người nhà bệnh nhân đồng ý. Phải đưa ngay bệnh nhân vào phòng mổ để chuẩn bị trước khi mổ.

Một lúc sau, chủ nhiệm Dư trực ca hôm nay cũng vội vàng chạy đến phòng mổ. Khoa sản là một trong số ít khoa cần chủ nhiệm tự mình trực ca, chủ nhiệm khoa sản cũng khác nhiều so với những khoa khác, chỉ một khu bệnh mà có tới bốn chủ nhiệm, chủ nhiệm Dương là một trong số đó.

Nghe nói các bác sĩ trẻ và sinh viên y khoa dưới đây đều lấy mạng sống của mình ra để đảm bảo cho bệnh nhân, chủ nhiệm Dương rất ngạc nhiên: “Các em đều không muốn sống nữa sao?”

Bác sĩ Bành cười ra tiếng, trả lời lãnh đạo: “Muốn, đương nhiên là muốn sống chứ ạ, cho nên toàn bộ phải nhờ vào ngài rồi.”

Chủ nhiệm Dương giả vờ tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, trong lòng biết người trẻ tuổi một lòng muốn cứu người thật sự quá khó, ông không phê bình bọn họ.





Bình Luận (0)
Comment