Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1715 - Chương 1715: Không Thèm Nói Đạo Lý

Chương 1715: Không thèm nói đạo lý
Chương 1715: Không thèm nói đạo lý
Chương 1715: Không thèm nói đạo lý




Chỉ có thể nói rằng, gia đình này đã không đưa sản phụ đi khám định kỳ đúng hạn. Ở nhà mang thai đến khi thấy có vấn đề mới gấp gáp chạy tới bệnh viện kêu cứu.

“Sinh mổ đắt quá, chúng tôi không có số tiền này thưa bác sĩ. Hơn nữa tiền nằm viện sau khi sinh mổ, chúng tôi lại càng không có. Vậy nên, làm phiền bác sĩ hãy tìm cách để cô ấy sinh tự nhiên. Thực ra lúc đầu tôi không muốn có đứa bé này nên để cô ấy đi phá thai, nhưng cô ấy không bỏ.” Chồng bệnh nhân phàn nàn vợ mình phiền phức, đồng thời lấy trong túi ra một gói thuốc lá.

Cha đứa bé có tiền hút thuốc, nhưng lại không có tiền để bảo vệ mạng sống của vợ con. Mẹ của đứa trẻ không sẵn sàng từ bỏ mạng sống của con mình, dù cho cha đứa bé không muốn, nhưng cô ấy cố gắng giữ lại đứa trẻ, hiện tại chính là thời khắc sinh tử nguy cấp.

Mọi người hẳn đã hiểu vì sao bệnh viện mặt khác còn được gọi là địa ngục trần gian.

Thái độ này của nhà chồng, mẹ sản phụ còn đang ở đây, mẹ sản phụ có thể quyết định. Khi bác sĩ Bành nhìn sang để tìm người nhà sản phụ, mẹ sản phụ trực tiếp tránh mặt, mắt đỏ hoe, không nói lời nào. Muốn bà nói gì đây, mẹ của sản phụ là bà cũng không có tiền sinh mổ cho con gái.

Người nghèo có thể nghèo đến đâu, tốn mấy ngàn tệ tới hàng vạn tệ cho một ca sinh mổ đối với bọn họ là con số trên trời, họ thậm chí còn không nghĩ đến.

“Tôi sẽ trả số tiền này.” Bác sĩ Bành nói, dù sao cũng là một bác sĩ, cô không đành lòng để bệnh nhân đi chết.

“Cô trả tiền cho cái này à?” Chồng bệnh nhân chỉ vào bác sĩ là cô, giống như vừa nghe được chuyện cười mà cười ha ha hai tiếng, “Cô trả tiền sinh mổ cho chúng tôi à? Tiền viện phí sau đó thì sao? Tôi nghe nói, những đứa trẻ sau khi sinh mổ không thể sánh bằng với sinh tự nhiên. Đứa trẻ không thể sinh ra bình thường, nếu sinh thì cần phải chữa trị, cô có trả cả số tiền như vậy không?”

Bác sĩ Bành cố nén lửa giận, đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải người vô lý như vậy, nghiến răng hỏi: “Anh muốn ỷ lại bệnh viện sao?”

“Tôi ỷ lại bệnh viện mấy người? Không hề nhé. Là chính cô vừa nói cô sẽ trả tiền chữa trị cho cho ấy.”

“Anh có phải là đàn ông không? Cô ấy là vợ anh, đứa bé trong bụng cô ấy là con anh đấy.”

“Tất nhiên tôi là đàn ông. Cho nên nếu vợ và con tôi xảy ra chuyện gì, bệnh viện mấy người nhất định phải bồi thường tiền chôn cùng.” Chồng bệnh nhân trừng mắt nhìn bác sĩ Bành.

Đứng phía sau là đồng nghiệp của cô, bác sĩ Trịnh đưa tay che trán, tình huống trước mặt còn khó hơn gấp trăm lần đề thi mà cô đã từng làm khó bác sĩ Bành.

Bác sĩ Bành thật muốn bị tức chết: “Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Cô ấy không thể sinh tự nhiên, không phải bệnh viện chúng tôi, là anh ép cô ấy và đứa bé vào chỗ chết.”

“Tôi đưa cô ấy và đứa trẻ đến bệnh viện của mấy người. Cô ấy và đứa trẻ có chết hay không là trách nhiệm của bệnh viện mấy người chứ không phải của tôi.”

Mắt thấy người đàn ông này thật sự là không thèm nói đạo lý, không thể lãng phí thêm thời gian, Tạ Uyển Doanh nắm chặt áo bác sĩ Trịnh nói: “Lão sư, việc đang rất gấp, hãy để cho mẹ ruột cô ấy vào phòng sinh nhìn con gái, chúng ta khuyên mẹ ruột cô ấy ký tên. Tiền chúng ta sẽ giúp đỡ.”

Bác sĩ Trịnh trong lòng cân nhắc lại, lời đề nghị của bạn học Tạ hoàn toàn đúng, không thể lãng phí thời gian với tên khốn kiếp này, chúng ta cần tìm một bước đột phá khác, cô liếc nhìn học trò: đủ bình tĩnh.

Thừa dịp bác sĩ Bành và chồng bệnh nhân dây dưa, Tạ Uyển Doanh và bác sĩ Trịnh ra ngoài vụng trộm kéo mẹ bệnh nhân tiến vào phòng thay quần áo.

Người mẹ hẳn là có tình thương với con gái, khi bước vào nhìn thấy mặt mày tái nhợt như vậy, mẹ bệnh nhân đã khóc lớn nói: “Bố mày không có ở đây, anh mày cũng không, nếu không tao đã cho người đánh chết thằng khốn này.”

“Đến đây, dì ký đi.” Bác sĩ Trịnh nhận được giấy đồng ý trước phẫu thuật, vội vàng đưa cho mẹ bệnh nhân ký.

“Không được. Chồng tôi không có ở đây, tôi không dám.”





Bình Luận (0)
Comment