Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 173 - Chương 173 - Đàn Anh Giận Rồi

Chương 173 - Đàn anh giận rồi
Chương 173 - Đàn anh giận rồi

Hoàng Chí Lỗi liếc qua vẻ ngập ngừng ấp úng của bác Sĩ Lâm, trực tiếp đi đến trước mặt đàn em: “Em làm sao vậy?”

“Em không sao, đàn anh.” Tạ Uyển Doanh trả lời theo phản xạ.

“Em không sao thì bọn họ vậy lại quanh em làm gì?” Lại hỏi cô. Hoàng Chí Lỗi nhìn về phía Phó Hân Hằng đứng bên cạnh đàn em của mình.

Cái tên giống như người máy này cả viện ai mà không biết. Tại sao lại đứng bên cạnh tiểu học muội? Trong lòng Hoàng

Chí Lỗi đặt một dấu chấm hỏi. Không phải là đến giành em ấy về khoa ngoại tim chứ?

Hết cách rồi, từ lúc phát hiện đến cả chủ nhiệm Lữ, bác sĩ Vương đều quan tâm đến tài năng của cô, Hoàng Chí Lỗi buộc phải nâng cao cảnh giác ở phương diện này hơn.

Phó Hân Hằng nhận được ánh mắt của Hoàng Chí Lỗi, trong đầu lại hiện ra biểu hiện của mấy người Tào Dũng tối hôm qua, lần này thì anh ấy đã hiểu hết rồi so với tối hôm qua anh ấy mới chỉ đoán được đại khái thôi.

Nhìn thấy biểu cảm vi diệu trên mặt Phó Hân Hằng, trong lòng Hoàng Chí Lỗi đột nhiên có tiếng chuông cảnh báo, cái tên giống người máy này rất hiếm khi có biểu cảm như vậy.

“Đi thôi.” Hoàng Chí Lỗi nói với đàn em.

Đúng lúc Tạ Uyển Doanh cũng muốn bỏ chạy, liền gật đầu với anh.

Thấy vậy, bác sĩ Lâm và bác sĩ Kim ngăn lại nói: “Em ấy bị thương rồi.”

Hoàng Chí Lỗi đột ngột quay người lại: “Các người nói cái gì.”

Bác sĩ Lâm áy náy nói: “Đúng vậy, là tôi với lão Giang không tốt.”

“Tôi để cho em ấy đi theo mấy người, các người lại để em ấy bị thương?” Nhắm vào bác sĩ Lâm chất vất xong, Hoàng

Chí Lỗi vội vàng nhìn đàn em: “Em bị thương ở chỗ nào vậy?”

“Em đừng có giấu tay đi nữa, nhanh xem xem có sao không.” Bác sĩ Kim nói với Tạ Uyển Doanh.

Nghe thấy câu này, Hoàng Chí Lỗi lấy cánh tay đang giấu của đàn em ra xem, nhìn thấy tay áo có máu, làm anh ấy bị dọa mất hồn: Anh ấy vốn nghĩ không nghiêm trọng lắm, không ngờ tới là chảy máu luôn rồi!

“Có đau không?”

Đàn anh hỏi, lần này Tạ Uyển Doanh không dám nói là không đau, khi nãy vừa bị giáo sư khác dạy dỗ rồi.

Tuyệt đối lại không ngờ được chính là, não bạn học Triệu Điềm Vĩ trong lớp cô nhanh nhạy hơn, lại có thể giúp cô trả lời: “Cậu ấy nói cậu ấy không đau.”

Vì thế mà Triệu Uyển Doanh nhanh chóng quét mắt qua bạn học Triệu Điềm Vĩ.

Hai tay Triệu Điềm Vĩ tự che miệng mình lại: Xin lỗi cậu, Doanh Doanh.

“Không đau phải không? Qua đây!”

Đàn anh Hoàng nhã nhặn tức giận rồi.

Người thường ngày càng điềm tĩnh thì nổi giận lại càng đáng sợ.

Tất cả mọi người thấy Hoàng Chí Lỗi trực tiếp kéo đàn em mình đi đến phòng điều trị khoa ngoại bên canh, đóng cửa lại.

Bác sĩ Kim sờ trán, nghĩ Tạ Uyển Doanh bị Hoàng Chí Lỗi dạy dỗ cũng đúng, quay đầu hỏi học sinh của mình: “Em có phát hiện em ấy bị thương không?”

Triệu Điềm Vĩ nhỏ tiếng trả lời: “Không có ạ…”

Cậu ấy có thể tưởng tượng được khi quay về lớp học, sẽ bị 8 nam sinh khác vây lại: Cậu sao vậy chứ? Mắt cậu bị mù à? Cậu đi cùng với cậu ấy mà không phát hiện ra sao? Người bình thường thì không nói làm gì, cậu muốn làm bác sĩ mà còn như vậy?

Bác sĩ Kim vốn muốn nói sinh viên nhưng sau đó đã nghĩ lại, bản thân mình và người khác cũng đều không nhận ra, chỉ có mình Phó Hân Hằng phát hiện được, chỉ có thể nói Tạ Uyển Doanh thật sự giấu rất giỏi, xem chút nữa đã lừa được một đám tiền bối này rồi.

“Rất thông minh.” Bác sĩ Kim đánh giá cô hậu bối này, hài lòng.

Nhìn lại từ trong đám người bất tri bất giác đã không còn thấy bóng dáng Phó Hân Hằng đâu nữa, có lẽ đã quay về khoa ngoại tim rồi.

Nghĩ đến việc mánh khóe nhỏ của mình bị người khác nhìn thấu, trong lòng Tạ Uyển Doanh có chút cảm khái, sau này nếu lại gặp phải vị giáo sư Phó Hân Hằng kia nhất định phải cẩn thận, người này tuyệt đối không dễ qua mặt.

Hoàng Chí Lỗi mang găng tay, tìm cồn và bông gòn, băng gạc…, trong lòng nghĩ càng tức giận: Sớm biết như vậy, việc gì anh ấy lại giao đàn em cho 2 cái tên kia chứ.

Bình Luận (0)
Comment