Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 174 - Chương 174 - Đàn Chị Đến Quan Tâm

Chương 174 - Đàn chị đến quan tâm
Chương 174 - Đàn chị đến quan tâm

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa gấp gáp.

“Ai?” Hoàng Chí Lỗi quay lại người không vui hỏi. Lúc này ai đến thì coi như người đó đụng trúng họng súng của anh ấy rồi, anh ấy đang chuẩn bị dạy dỗ đàn em mà.

Khe cửa mở ra, hiện ra gương mặt của chị cả Liễu Tịnh Vân nhìn Tạ Uyển Doanh nói: “Em sao rồi? Nghe nói em bị tai nạn xe, dọa chết chị rồi!”

Tạ Uyển Doanh vội nói với đàn chị: “Không có, em không có bị tai nạn.”

Liễu Tịnh Vân đi vào, cẩn thận quan sát cô: “Em đừng có nói dối.”

Cùng ở chung một phòng ký túc xá nên có được kỹ năng mấy năm rồi, cũng xem như là chị cả Liễu Tịnh Vân khá hiểu tính cách của em út Tạ Uyển Doanh. Em út Tạ Uyển Doanh là thuộc kiểu ngoài mềm trong cứng điển hình. Gặp chuyện thì không thích nói với người ngoài. Nếu không cô ấy cũng không nói vừa nghe tin bị tai nạn xe thì đã vội vàng từ khoa gây mê chạy đến khoa cấp cứu để thăm Tạ Uyển Doanh.

Hoàng Chí Lỗi và Tạ Uyển Doanh chỉ ở chung với nhau 2,3 ngày thôi nên không hiểu rõ lắm tính cách của cô. Nghe thấy Liễu Tịnh Vân nói tính cách của đàn em là như vậy, anh ấy ngơ ra: Trước đây lại không hề nhận ra.

Bởi vì cảm thấy Tạ Uyển Doanh rất dám nói, đối diện với ai cũng đều là dáng vẻ dám nói như vậy, nào đâu giống người sẽ giấu tâm sự trong lòng chứ.

“Máu chảy nhiều như vậy, vết thương nhất định là rất đau.” Liễu Tịnh Vân sờ đầu đàn em nói: “Chị quay lại là để đưa cho em 2 viên thuốc giảm đau.”

Bác sĩ gây mê giỏi nhất là giúp người khác giảm đau.

Tạ Uyển Doanh gật đầu nhận lấy sự quan tâm của chị cả.

Tiếp theo đó thì “yêu thương” của đàn anh cũng đến rồi.

Vén áo trên cánh tay đàn em lên, bên ngoài cẳng tay có một vết trầy da, vì vết thương nông nên rất nhanh đã kết vảy lại.

“Không nghiêm trọng mà.” Tạ Uyển Doanh nhỏ giọng nói, chỉ có thể nói lý do là các giáo sư và đàn anh đàn chị quan tâm cô quá rồi.

Quả nhiên tiếng lẩm bẩm của cô đã thu lại là cái trừng mắt của đàn anh.

“Anh nói em là có chuyện gì gọi cho anh trước. Trong đầu em có nhớ được cái gì không vậy?” Một bên cầm bông tẩm cồn I ốt lau vết thương cho cô, một bên khác thì cầm lấy ngón trỏ chỉ vào đầu cô.

Nghiến răng chịu đựng tác dụng từ cồn, Tạ Uyển Doanh không dám phản kháng lại bất kỳ lời dạy dỗ phê bình nào của đàn anh. Anh ấy ra tay có chút nặng, đầu cô đã toát mồ hôi rồi. Lau qua 2 lần cồn, lại lấy bông cồn rửa lại. Hoàng Chí Lỗi còn cẩn thận kiểm tra xem vết thương của đàn em còn có vấn đề gì nữa không.

Liễu Tịnh Vân tìm trong phòng điều trị xem có thuốc sẵn không, nói với Hoàng Chí Lỗi: “Đàn anh, có cần cho em ấy uống ít thuốc không?”

Chỉ sợ vết thương tối nay bị viêm thì sẽ phát sốt.

“Không cần đâu. Đàn chị.” Tạ Uyển Doanh nói, nhấn mạnh bản thân từ trước đến nay đều rất khỏe mạnh.

“Bác sĩ còn chưa nói thì em nói cái gì?” Hoàng Chí Lỗi ở đối diện lại trừng mắt với cô.

Tạ Uyển Doanh lần nữa không dám lên tiếng.

“Có sốt thì gọi cho anh.” Hoàng Chí Lỗi dặn dò cô.

Đàn anh là bác sĩ nên khá cẩn trọng, không để cô lạm dụng thuốc kháng sinh và thuốc hạ sốt.

“Em cho em ấy uống Ibuprofen nhé. Tối nay để em ấy ngủ ngon một chút.” Nghe thấy lời Hoàng Chí Lỗi nói, Liễu Tịnh Vân quay lại đưa ra ý kiến.

“Cũng được.” Hoàng Chí Lỗi cởi bao tay kiểm tra ra, lại nhìn thoáng qua đàn em: “Em tại sao lại bị thương, thành thật khai báo đi.”

Liễu Tịnh Vân đi ra cửa chuẩn bị đến phòng phát thuốc cấp cứu lấy vài viên Ibuprofen, vừa mở cửa, bên ngoài đúng lúc có một người đi đến, trực giác khiến cô ấy chặn lại ở cửa.

“Cô chặn cái gì.” Người đó trực tiếp đẩy cô ấy ra đi vào phòng điều trị.

Đột nhiên có người đến, Hoàng Chí Lỗi và Tạ Uyển Doanh quay đầu lại. Ngay sau đó, Tạ Uyển Doanh nhìn thấy sắc mặt đàn anh Hoàng ở đối diện nặng nề hẳn.

Bình Luận (0)
Comment