Chương 1737: Quen thuộc với cô
Chương 1737: Quen thuộc với cô
“Đưa cô ấy. Cô ấy rõ nhất.” Địch Vận Thăng không hề do dự mà chỉ định nhiệm vụ này cho bạn học Tạ.
Bác sĩ Lưu là người đầu tiên hít một hơi, bây giờ anh ấy mới nhìn ra, cấp trên của mình chắc chắn biết đồng thời rất quen thuộc với cô sinh viên y khoa trước mặt. Đại lão cực kỳ thận trọng trong mọi việc, những quyết định có vẻ hấp tấp thực ra đều đã được suy tính kỹ lưỡng trong lòng, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.
Tạ Uyển Doanh không suy nghĩ nhiều về yêu cầu của giáo sư từ trường khác. Cô đã nhiều lần trải qua vô số lần các giáo sư lão làng về công nghệ lâm sàng nhìn thấu trong nháy mắt, nên đã không còn kinh ngạc nữa. Cô cẩn thận thay tios chất lỏng có áp suất bằng bao cát. Trong quá trình này, bạn học Cảnh và những người khác cũng đã giúp cô hoàn thành.
Bao cát được điều áp và đai bụng cố định, trọng lực rất vững. Tạ Uyển Doanh cuối cùng cũng chịu buông tay, giải thích với bác sĩ của đối phương: “Sau khi áp thêm bốn tiếng đồng hồ nữa thì gần như có thể rút ra rồi.”
Bác sĩ Lưu cầm bút ghi lại thời gian mà cô nói.
Đầu phim CT mang từ Bắc Đô 3 đến rơi vào tay Địch Vận Thăng. Ông ấy giơ cao cuộn phim, đặt nó lên bảng đèn trong văn phòng bác sĩ của khoa cấp cứu để kiểm tra lần đầu.
Bác sĩ Lưu và y tá làm theo hướng dẫn của ông ấy, đưa bệnh nhân đến phòng phẫu thuật để chuẩn bị trước khi phẫu thuật.
Người nhà bệnh nhân vây quanh chuyên gia, vẻ mặt căng thẳng như đang chờ phán xét cuối cùng.
“Tôi nghĩ vấn đề này không quá lớn, may mắn là đã được đưa tới kịp thời, lượng máy chảy ra tạm thời không đáng kể.” Địch Vận Thăng đã nghiên cứu xong bức phim, quay lại nói với người nhà bệnh nhân: “Nếu có bất kỳ vấn đề nào khác, có thể đến phòng phẫu thuật giải quyết.”
Trong lúc nói câu này, mẹ của bệnh nhân bật khóc. Hai người đàn ông còn lại cũng nghẹn ngào muốn khóc, bèn cảm ơn bác sĩ trước.
Cũng giống như người nhà bệnh nhân, nhóm người Tạ Uyển Doanh cũng vô cùng yên tâm, cảm thấy cuộc đấu tranh trên đường đi là xứng đáng. Họ thu dọn đồ đạc trở về.
Nhóm người trở lại bên cạnh xe cấp cứu, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng chạy sầm sập.
“Đợi đã, bác sĩ.” Chồng và cha của bệnh nhân gọi họ.
Không lẽ bệnh nhân đã xảy ra chuyện gì khác trong bệnh viện mà cần phải truy cứu trách nhiệm hay sao? Y tá Bắc Đô 3 hiện trở nên căng thẳng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mở cốp xe riêng của nhà, hai người nhà bệnh nhân lấy ra hai thùng đồ và chạy về phía xe cấp cứu của họ, trực tiếp đặt chiếc hộp vào xe cấp cứu, nói: “Bác sĩ, một thùng là nước uống, một thùng là bánh mì, bánh quy và mì ăn liền, mọi người cầm lấy ăn dọc đường.”
Sau khi gửi đồ, hai người đàn ông vẫy tay.
“Như thế này không được đâu.” Y tá đuổi theo nói với hai người nhà của bệnh nhân: “Bệnh viện có quy định không được nhận quà.”
“Đừng nói là không được. Bác sĩ, chúng tôi biết tối nay mọi người đã rất vất vả, rất mệt mỏi, cần bổ sung năng lượng, không có sức lực thì làm sao có thể tiếp tục cứu người.” Dứt lời, cả hai khóa xe chuẩn bị quay trở lại bệnh viện, thế nào cũng không lấy lại quà đã gửi cho nhân viên y tế.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể mang quà trở về bệnh viện, gửi đến bộ phận liên quan để xử lý.
Lúc xe cấp cứu quay trở lại, điện thoại của Tạ Uyển Doanh vang lên. Là giáo sư Trịnh gọi đến hỏi thăm tình hình, cô báo cáo với giáo sư về việc bệnh nhân được chuyển giao một cách an toàn.
“Tốt.” Bác sĩ Trịnh rất vui mừng, đồng thời nói với họ về nhiệm vụ mới của các sinh viên bọn họ: “Các em đi cùng với xe cấp cứu đón một bệnh nhân chuyển viện đến bệnh viện của chúng ta, là một bệnh nhân xuất huyết sau khi sinh, cần phải chuyển đến bệnh viện chúng ta để cấp cứu.”
Bắc Đô 3 được nhà nước chỉ định là trung tâm cấp cứu cho phụ nữ mang thai và sinh con, không có cách nào để trốn một nhiệm vụ như vậy cả.
Tài xế xe cấp cứu nhận được địa chỉ của bệnh viện bên kia từ bệnh viện gửi đến, bèn lái xe trở lại đường đi.