Chương 1738: Được các bạn học hỏi thăm
Chương 1738: Được các bạn học hỏi thăm
Bệnh nhân bị xuất huyết sau sinh cần phải chuyển đến Bắc Đô ba để tiếp tục điều trị, chỉ sợ rằng tình trạng của bệnh nhân trên đường đi sẽ rất hung hiểm. Kỳ thực là tất cả mọi người trên xe cứu thương đều đã sớm kiệt sức.
Cần phải bổ sung năng lượng. Thức ăn do người nhà đưa cho không thể ăn được. Tạ Uyển Doanh lấy bánh quy từ trong túi quần ra phân phát cho bạn học Cảnh bên cạnh: "Cầm đi."
Ăn được chút nào hay chút đó.
Bạn học Tạ này chắc ngày thường cũng đeo đầy dụng cụ “dã chiến”, nếu không thì chẳng giải thích được tại sao lúc này cô lại có thể lấy ra loại đồ ăn vặt này trong túi quần. Trong lòng Cảnh Vĩnh Triết nghĩ rằng điều cần học tập đến rồi, khoảng cách giữa mình và người bạn cùng lớp Tạ lợi hại này hóa ra lại rất nhỏ.
Tạ Uyển Doanh nói về những lời của mẹ cô, không phải để giáo dục bạn học Cảnh mà để chia sẻ kinh nghiệm trở thành một bác sĩ giỏi: "Không thể tiết kiệm về khoản ăn uống được. Cần có thể lực mới có thể cứu người. Chính mình sụp đổ trước thì không thể nào cứu người khác được nữa. Hơn nữa, nếu dành dụm ít tiền mua đồ ăn này, không thể đảm đương nổi vai trò của một bác sĩ, cả nhà sẽ càng thất vọng hơn.”
Đừng vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn. Điều kiện kinh tế của gia đình hai người không tốt lắm, những thứ khác có thể tiết kiệm được, những loại thực phẩm và đồ giải nhiệt cơ bản này thì không thể tiết kiệm được, chỉ có bảo đảm sức khỏe tốt thì học tập và sự nghiệp mới có thể thành công. Không chỉ mẹ cô nói điều đó mà tất cả các giáo sư lâm sàng đều nói như vậy. Nghề bác sĩ rất đặc thù về thể lực.
Nghe cô nói về gia đình mình, khóe miệng Cảnh Vĩnh Triết run lên, tựa hồ có điều gì muốn nói.
Có lẽ cuối cùng bạn học Cảnh cũng sẵn sàng lên tiếng nói về chuyện gia đình của mình như cô. Bất quá cho dù bạn học Cảnh không nói gì thì cô cũng có thể hiểu được. Với những đứa con nhà nghèo, nói đến chuyện gia đình chỉ có thể nói là thương cảm.
Cuối cùng Cảnh Vĩnh Triết cũng không nói ra được bởi vì điện thoại di động của cậu ấy reo.
Tương tự như bạn học Tạ, điện thoại di động của cậu ấy cũng là được đơn vị tài trợ thưởng, gia đình cậu ấy hay chính bản thân cậu ấy không có khả năng mua được. Tiền điện thoại đều do giảng viên nạp tiền cho cậu ấy.
Là bạn học trong lớp gọi cậu ấy. Đã sắp tới 12 giờ. Các bạn nam trong lớp biết hai người họ ngày đầu tiên đến làm việc ở khoa sản Bắc Đô ba nên nửa đêm trước khi đi ngủ họ đã gọi điện đến hỏi thăm.
Khoa phụ sản Bắc Đô ba như thế nào? Có đáng sợ như trong truyền thuyết không?
Những thông tin học nghe được là dạng này. Khoa phụ sản Bắc Đô ba có nhiều giường hơn Quốc Hiệp rất nhiều, danh tiếng cũng dần lớn hơn Quốc Hiệp, bệnh nhân đến Bắc Đô ba cũng nhiều hơn, không giống như khoa sản Quốc Hiệp, vào ban đêm tương đối nhẹ nhõm.
"Bên đó có bao nhiêu giường?" Lý Khải An, người phụ trách giúp đỡ các nam sinh khác trong lớp cầm điện thoại hỏi hai người họ: "Tôi cũng ở khoa sản phụ khoa của Quốc Hiệp. Hôm nay giáo sư chỉ mới dẫn bọn tôi đi tham quan phòng sinh một chút, trong đó chỉ có sáu giường thôi.”
Đừng nhắc đến vấn đề này nữa. Trước tiên Cảnh Vĩnh Triết hít một hơi thật sâu, trải nghiệm tối nay đúng là một lời khó nói hết. Vốn chỉ là cũng giáo sư Trịnh đi thăm một chút mà thôi, nhưng chẳng mấy chốc hai tân binh như họ đã trở thành người mà giáo sư nói là người tài luôn có rất nhiều việc.
"Oa, buổi tối có hơn 20 phụ nữ mang thai chờ sinh? Còn có cấp cứu mổ lấy thai sao?" Các sinh viên đối diện nghe thấy bọn họ miêu tả cảnh tượng như vậy, từng người từng người ồ lên, giống như những con chim sẻ nhỏ hưng phấn .
Bạn học Tạ cùng bạn học Cảnh yên lặng lắng nghe âm thanh ở đối diện. Dường như phần lớn các sinh viên đang xem trò vui của hai người, giọng điệu trêu chọc còn có chút hả hê, muốn làm cho hai người cảm thấy chán nản.
"Không có chuyện gì." Lý Khải An giúp một nhóm người trấn an hai người họ: "Chúng tôi không có chế giễu hai cậu. Hơn nữa, tiểu Triết a, cậu và Doanh Doanh ở cùng nhau, chúng tôi đã nói với cậu rằng phải có giác ngộ. Để biết chi tiết, vui lòng tham khảo khi tôi trực ca đêm với cậu ấy. Giáo sư Tôn nói rằng vận may của chúng tôi không bao giờ tốt, sẽ bận rộn muốn chết."