Bác sĩ đã nói, người nhà không nên nói những lời vô ích như vậy. Như người chồng của sản phụ giường số hai nói, người lớn tuổi cho dù đã được nghe lời khuyên nhưng khi căng thẳng họ vẫn sẽ tiếp tục nói. Họ đều đã lớn tuổi, trí nhớ và tốc độ phản ứng của não bộ chắc chắn không thể bằng được với người trẻ tuổi.
Các bác sĩ vẫn luôn kiến nghị rằng để người chồng vào với vợ đầu tiên là tốt nhất, thứ nhất là cân nhắc về tình cảm, thứ hai là về tuổi tác.
Nhìn tình huống này của giường bên cạnh, có lẽ sản phụ giường số năm mới cần đổi người nhà hơn. Bác sĩ Bành quay đầu gọi một y tá để đi đổi người nhà đi cùng, tốt nhất là để người chồng đi vào. Lúc quay vào, y tá thực tập chạy vội tới trước mặt cô báo cáo: “Bác sĩ Bành, tim thai của sản phụ giường số ba trong phòng sinh đã giảm xuống.”
“Cái gì!” Bác sĩ Bành nghe thấy tình trạng khẩn cấp bèn chạy vội vào phòng sinh.
Người chồng của sản phụ giường số hai đi theo phía sau lải lần nữa năn nỉ: “Bác sĩ, cho vợ tôi chuyển sang sinh mổ đi mà.”
“Tôi, tôi, tôi, đợi một chút rồi tôi nói chuyện với anh sau, bây giờ tôi cần đi xem tình huống của bệnh nhân bên kia trước.” Bác sĩ Bành sốt ruột nói.
Bên trong phòng sinh.
Trước khi bác sĩ Bành đến, các nhân viên y tế đã tự tìm cách giải quyết vấn đề.
Phát hiện con mình dường như có vấn đề, sản phụ giường số ba thất kinh, trên mặt hiện rõ sự hoảng sợ, lập tức nước mắt nước mũi chảy ra, lớn tiếng khóc. Cô cố gắng đến bây giờ, lúc này phải làm sao bây giờ. Chồng cô ấy còn chưa tới, cô cố gắng đến mức muốn gục ngã.
“Đừng khóc.” Tạ Uyển Doanh nắm chặt tay sản phụ nói: “Đứa bé chỉ là có chút hoạt bát nghịch ngợm, ở trong bụng cô đổi vị trí, không phải tim ngừng đập.” Có thể là do y tá quá khẩn trương nên không để máy dò tim thai đến vị trí chính xác nên dẫn đến việc tim thai không có, cô đưa tay ra giúp: “Để tôi.”
Y ta không chú ý một chút, máy dò tim thai trong tay đã bị lấy mất.”Ai?”
Lập tức, máy dò đã đặt chính xác ở bên trái bụng của sản phụ.
Bùm bùm, bùm bùm, bùm bùm. Lúc trước nhịp tim thai hạ xuống tám mươi chín mươi giờ đã tăng lên nhanh chóng đến một trăm ba mươi nhịp mỗi phút.
Có lẽ là do em bé ở trong bụng mẹ nghịch nhơn quay sang bên trái, không chút bận tâm mẹ và nhân viên y tế đang khẩn trương, không hề cho mẹ và các nhân viên y tế mặt mũi. Đứa bé chỉ là đang tự mình chơi đùa nghịch ngợm, chơi đến cực kỳ vui vẻ, không hề biết rằng mẹ và bác sĩ đang chuẩn bị đưa bé ra ngoài gặp mọi người.
Trong phòng sinh, những đứa bé đầy những điều lạ kỳ, nhân viên y tế không thấy có gì lạ.
Tim thai bình thường, không giảm xuống không. Tất cả nhân viên y tế có mặt tại đây đều thở phào, theo dõi nhịp tim đã trở lại bình thường của đứa bé.
May mắn may mắn, trong cái rủi có cái may, thai nhi không gặp tình huống bất thường nào khác để xảy ra việc không may.
“Con của tôi vẫn ổn chứ?” Sản phụ giường số ba nắm chặt tay Tạ Uyển Doanh hỏi, khóe mắt vẫn còn đọng lại nước mắt chưa kịp lau sạch.
Bé con, sao lại nghịch ngợm vào lúc này chứ? Rõ ràng là muốn gặp mẹ lại còn nghịch ngợm làm gì. Chắc hẳn trong lòng mẹ và các nhân viên y tế đều khóc trong lòng.
Đứa bé ngoan ngoãn nghe lời mẹ và bác sĩ không phải tốt sao? Không chỉ nói đến con người, tất của những bé mới sinh trong tự nhiên cũng đều nghịch ngợm phá phách, bởi vì đây là biểu tượng của cuộc sống mới. Sinh mạng mới, bắt đầu mới, là thời điểm phát triển nhất.
“Đứa bé đương nhiên là rất tốt. Vận động chính là sự sống, cô còn nhớ câu nói này không? Hiện tại đứa bé đang động, chứng minh đứa bé hết sức hiếu động, là một việc rất tốt.” Tạ Uyển Doanh nhẹ nhàng nói với sản phụ.