Có chút thần kỳ. Những người khác tò mò tại sao cô lại làm được. Rõ ràng, tay của Tạ Uyển Doanh không giống như làm phẫu thuật tái sinh cho thai nhi, động tác tay không di chuyển thai nhi trên bụng của bệnh nhân.
Không di chuyển, nhưng cô nhất định đã làm gì đó. Một nhóm người nhìn đi nhìn lại, một lúc thật sau giống như cuối cùng cũng nhìn ra được chút manh mối. Một tay kia của Tạ Uyển Doanh đỡ một phần bên xương chậu của sản phụ, để cho tư thế của sản phụ nghiêng sang một bên, rõ ràng là đang giúp sản phụ điều chỉnh tư thế chính xác hơn là để em bé di chuyển trở lại.
Nữ hộ sinh lớn tuổi hít một hơi sâu, kinh ngạc đến mức nói nhảm: Cô ấy làm như vậy mà có thể thành công được sao? Giường phụ số 3 đếm đến: “10...”
“Để sản phụ xoay người trở lại đi, nhanh đi, cô ấy đã cố định được đầu của em bé rồi.” Hai mắt bác sĩ Bành nhìn chằm chằm vào động tác tay của Tạ Uyển Doanh cảm thấy đã thành công rồi, chỉ đạo cho tất cả mọi người.
Một nhóm người vội vàng khiêng sản phụ trở lại vị trí sinh ban đầu.
Bác sĩ Bành mặc áo phẫu thuật đeo găng tay, thò tay vào ống sinh của bệnh nhân để kiểm tra tình hình, trên mặt rất nhanh hiện ra vẻ kinh ngạc: “Đầu ra rồi.”
“Dùng sức đi! Làm theo những gì tôi đã chỉ cô lúc nãy, tôi bảo cô hít vào, thì cô hít vào, tôi bảo cô dùng sức thì cô nghe theo lời tôi mà làm!” Nữ hộ sinh già chạy trở lại bên đầu giường sản phụ, vỗ vai sản phụ nói.
Cảnh tượng trước mắt nhất thời thay đổi quá lớn, giường phụ số 3 cũng có chút ngơ ngác. Chính mình và em bé một giây trước giống như không được ổn lắm, tại sao một giây sau đó lại đột ngột ổn định rồi.
Trong phòng sinh chính là như vậy, tình huống bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi trong nháy mắt. Ai bảo không có hai em bé nghe lời. Nhân loại chào đời cũng giống như Tôn Ngộ Không lăn qua lăn lại.
“Nào, hít vào.” Nữ hộ sinh lớn tuổi lại vỗ vào vai sản phụ, nói khẩu hiệu.
Giường phụ số 3 giống như bị say rượu, mê man làm theo động tác của nữ hộ sinh bên cạnh hít thật sâu.
Hít vào, hít vào, thở ra, thở ra thật mạnh, dùng sức.
Theo từng tiếng khẩu hiệu, đầu óc của giường phụ số 3 trống rỗng, chỉ làm theo mệnh lệnh của nhân viên y tế. Làm như vậy cũng có cái lợi, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, tạm thời sản phụ không chịu bất kỳ ảnh hưởng dao động cảm xúc nào, chỉ tập trung toàn sức sức để sinh con.
Nữ hộ sinh già vẫn có nhiều kinh nghiệm, biết rằng lúc này nhất định phải khống chế trạng thái tinh thần của sản phụ.
Khi sinh thường, khó khăn đầu tiên là phần đầu của thai nhi. Tốt nhất là phải dựa vào sức của người mẹ để sinh tự nhiên, cũng giống như trong phẫu thuật lấy thai, tay của bác sĩ chỉ đóng vai trò lực kéo là tốt nhất.
Bác sĩ Bành đang thực hiện động tác kéo bằng cách giữ đầu thai nhi. Sản phụ dùng sức đẩy thai nhi trong lúc co bóp tử cung. Lúc này mọi người sợ nhất chính là đứa bé lại làm ra những hành động nghịch ngợm, dù sao thì em bé này cũng đã từng rơi vào tình huống như vậy. Chính vì vậy, bác sĩ Bành biết rằng phải xem biểu hiện của bạn học Tạ như thế nào. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tay bạn học Tạ luôn đặt trên bụng mẹ không rời, như thể đã biến thành sông đào bảo vệ thành cho mẹ và bé. Bác sĩ Bành không khỏi lên tiếng trấn an, gọi sản phụ: “Lại dùng sức đi....”
Cố lên cố lên. Một nhóm người trong phòng sinh đồng thanh cổ vũ người mẹ.
Đội cổ vũ rất ồn ào, bầu không khí trong phòng sinh càng lúc càng gần đến cao trào, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng. Trán của sản phụ và nhân viên y tế lấm tấm những giọt mồ hôi.
Nhìn cảnh tượng này, có lẽ người không biết làm như thế nào là bạn học Cảnh. Tay cậu ấy bị bàn tay sản phụ nắm chặt.
Trong đầu óc sản phụ đang trống rỗng làm sao biết được mình đang nắm lấy cái gì, đoán là chỉ muốn túm lấy lan can, mà dùng sức nắm.
Đối phương như muốn nắm nát xương cậu ấy. Bạn học Cảnh ga lăng tự mình chịu đau.