"Tốt rồi, tốt rồi, đầu ra rồi. Cố gắng lên, một chút nữa thôi."
"Lại lần nữa!"
Cùng với tiếng hô của bác sĩ, sản phụ dùng hết sức lực sau đó thả lỏng toàn thân.
Đứa bé vừa ra đời khóc rất to, thực sự là một đứa trẻ tràn đầy sức sống.
Bác sĩ lôi nhau thai của sản phụ ra rồi khâu vết thương bị rách nhẹ do “nguyên nhân” bên ngoài.
Nghe thấy tiếng khóc của con, người sản phụ giường số 3 nhịn không được vui đến phát khóc, không bao lâu đã khóc tựa như mèo hoa, vừa lau nước mắt vừa nắm lấy tay nhân viên y tế nói: “Cảm ơn mọi người, khi nào chồng tôi về tôi bảo anh ấy đến dập đầu cảm tạ.”
Chồng cô ấy không có ở đây, nếu không có những người này đồng hành cùng, cô ấy biết mình sẽ không sinh được.
Sau 24 giờ trong phòng sinh, cuối cùng cũng nghênh đón người phụ nữ đầu tiên thuận lợi sinh thường. Giám đốc Du làm xong giải phẫu liền chạy tới thăm đứa trẻ trên giường phụ, nhiệt tình khen sản phụ và đứa bé: “Đứa nhỏ này thật giống cô, rất dũng cảm.”
Sản phụ giường phụ số ba được khen đến mặt ửng hồng.
Ngoài hành lang vang lên giọng của chồng sản phụ trên giường số hai đang gọi bác sĩ: "Bác sĩ, bác sĩ, cho vợ tôi sinh mổ đi. Cô ấy thật sự đau đến không chịu được rồi."
"Anh không thấy có người sinh thường rồi sao? Sinh thường tốt như vậy, tại sao phải sinh mổ." Giám đốc Du là một đại lão, sẽ không dùng "giọng điệu tốt" của một bác sĩ trẻ, đi ra ngoài phê bình giáo dục người nhà bệnh nhân: "Chính anh cũng không kiên cường nổi, anh nghĩ cái gì vậy?"
"Không phải, thật sự là cô ấy rất đau. Bác sĩ, côi như tôi cầu xin cô." Nói đến đây người chồng như muốn vì vợ mình mà quỳ xuống cầu xin bác sĩ.
Trong phòng sinh bất kể tình trạng nào cũng có thể phát sinh. Giám đốc Du trợn trắng mắt.
Người ngoài không biết mà thôi, thực tế trên lâm sàng, người nhà nhất quyết đòi mổ và người nhà kiên quyết không cho mổ thuộc về hai nhóm cực đoan, cả hai đều chiếm một tỷ lệ nhất định.
Những người kiên quyết không cho mổ lấy thai là dựa vào truyền thông tuyên truyền rằng sinh thường sẽ tốt hơn, nghi ngờ bệnh viện kiếm tiền từ việc mổ lấy thai, dù sao cũng cho rằng không nghe lời bác sĩ là đúng.
Những người nhất quyết đòi mổ lấy thai không nghe lời khuyên của bác sĩ sở dĩ hoàn toàn là vì thương người nhà, thực chất là do tâm lý của người nhà không chịu nổi.
Đừng trách bạn học Tạ đã nói những lời nghiêm túc đó với sản phụ giường số ba. Người có thể giải quyết vấn đề với bạn không phải là chồng bạn, mà là ở chính bạn. Phụ nữ vì con cái mà kiên cường, sinh con là việc của chính phụ nữ, không ai có thể thay thế người mẹ chịu khổ.
Lời nói của bác sĩ có thể là quá lạnh lùng vô tình, nhưng khoa học chỉ nói lên sự thật, sự thật chính là như vậy.
Sinh con tự nhiên vô cùng khó khăn, phải dựa vào chính sức lực của người mẹ để sinh con. Giường phụ thứ 3 sau khi sinh xong toàn thân hư thoát. Chỉ là khi nhìn thấy đứa con của mình khỏe mạnh thì tất cả đều đáng giá. Sinh tự nhiên là tốt nhất.
Bà đỡ đặt đứa bé đã được vệ sinh sạch sẽ bên cạnh người mẹ. Trên chiếc giường phụ thứ ba, hai mẹ con mặt to kề mặt nhỏ, bắt đầu nô đùa.
Bác sĩ vĩnh viễn chỉ có thể đưa ra lời khuyên, không thể bắt người ta chọn mổ hay không mổ lấy thai. Luật pháp quy định chỉ có thể do người nhà và bản thân bệnh nhân lựa chọn.
Bây giờ Giám đốc Du và những người khác chỉ có thể tiếp nhận sự lựa chọn của sản phụ giường số hai. Y học phải lấy người làm chủ, tôn trọng ý kiến của người nhà và bệnh nhân. Người ta thương vợ là không sai. Các bác sĩ cũng cần hiểu rằng, mỗi người có tâm lý đón nhận khác nhau trước nỗi đau của người thân. Xét về khía cạnh y tế, nỗi đau mà bác sĩ cho rằng bệnh nhân có thể chịu được nhưng gia đình lại nghĩ rằng bệnh nhân không thể chịu được.