Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1762 - Chương 1762 - Bị Nhận Thân

Chương 1762 - Bị nhận thân
Chương 1762 - Bị nhận thân

Tình huống này thực ra không chỉ xảy ra ở phòng sinh, mà còn là một cách phản ánh hiệu quả điều trị bệnh ở rất nhiều khoa khác. Có bác sĩ cho rằng trong tình huống này tạm thời bệnh nhân không cần tiêm thuốc giảm đau, cuối cùng dẫn đến việc người nhà bệnh nhân cho rằng bác sĩ không có cảm tình.

Bác sĩ lâm sàng cần phải có sự nhạy bén trong tình huống này để có cách xử lý, nếu không sẽ xảy ra đủ loại tranh chấp mâu thuẫn điều trị.

Vì để cho người nhà bệnh nhân hiệu rõ khi đưa ra quyết định này thì kết quả sau này sẽ như thế nào, chủ nhiệm Du và hồng của sản phụ giường số hai đi đến phòng khám, trên đường đi nói rõ về mặt tốt mặt xấu giữa sinh thường và sinh thường.

Chồng của sản phụ giường số hai xác nhận mình và vợ không phải là chưa nghĩ kĩ, nói với bác sĩ: “Tôi nói tôi thấy vợ mình chịu không nổi là có lý do. Tôi hiểu cô ấy. Trước khi kết hôn chúng tôi đã có thời gian mười năm bên nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã, bác sĩ, ngài hãy tin tưởng tôi.”

“Sau khi sinh mổ sẽ rất đau.” Chủ nhiệm Du nói về kiến thức y khoa với người nhà bệnh nhân.

“Nhưng mà cô ấy lo lắng nhất là cô ấy không sinh được.” Người chồng của sản phụ giường số hai nói.

Bà được xem như là một người học rộng biết nhiều, hiểu càng nhiều, cảm thấy so với ai khác thì càng hiểu điều này hơn, nói: “Hai chúng ta giống nhau, đều thấy cô ấy không chịu đựng được đến cuối cùng, tôi cũng không muốn mẹ và con sẽ xảy ra bất kỳ chuyện gì.”

Đã biết người nhà sản phụ đã cân nhắc kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định, chủ nhiệm Du cho người đưa sản phụ giường số 2 tiến đến phòng sinh mổ.

Ở giường phụ số ba, sau khi quan sát thấy không có vấn đề gì, sẽ đưa đứa bé về phòng hậu sinh. Trước khi đi còn chào Tạ Uyển Doanh và những người khác: “Bác sĩ Tạ, tôi sẽ nhờ chồng mình đến gặp cô để cảm ơn.”

“Không cần khách khí.” Tạ Uyển Doanh giúp đẩy giường phụ số ba ra bên ngoài, nói.

“Tôi thấy tuổi của cô còn rất nhỏ, không biết cô có thể làm mẹ đỡ đầu của con tôi không? Tôi có thể để con mình gọi cô là chị, cô thấy thế nào?” Giường phụ số ba lên kế hoạch nhận người thân cho con mình trong lòng, cũng không quên bạn học Cảnh người giúp cô đổi tư thế: “Còn cậu, có thể làm anh trai.”

Cả người của Cảnh Vĩnh Triết như bị tê cứng. Miệng lưỡi của anh ta không dẻo quẹo như của bạn học Tạ, chỉ có thể ngậm chặt miệng không nói gì trước sự nhiệt tình nhận thân này.

Giường phụ số ba thấy biểu cảm bày của cậu ta thì mừng rỡ, nói với con mình: “Con xem, người con nhận là anh chị đều rất tốt.”

Bạn học Cảnh là một người rất tốt rất đơn thuần, chất phác, nếu không sẽ không có biểu hiện như vậy.

Đưa tiễn giường phụ số ba, Tạ Uyển Doanh và bạn học Cảnh trở về văn phòng, cô nhận được bức thư.

“Doanh Doanh, bảo trọng giữ sức khỏe, chúng tôi đi trước. Để lại cho bạn một cái đùi gà thật to, cậu nhớ ăn—Ngô Lệ Tuyền.”

Cảnh Vĩnh Triết đi ngang qua nhìn thấy tờ giấy này, liền lấy bữa ăn khuya của mình ra, trong đó có chiếc đùi gà thật to. Anh biết mọi người cố ý để lại cho mình, nhất thời tâm tình của anh dao động như sóng lớn.

Các bạn cùng lớp rất tốt, cả những bạn nữ trước đây a tiếp xúc không nhiều cũng đối xử với anh rất tốt. So với cuộc điện thoại trước đó lại khiến anh cảm thấy nản lòng thoái chí.

Các giáo viên trở lại văn phòng để ăn khuya sau khi phẫu thuật xong cho sản phụ giường số hai. Rất nhanh đã đến bốn, năm giờ sáng.

Làm bác sĩ rất mệt, cả ngày cả đêm làm việc 24h không nghĩ đó là điều rất bình thường.

Bác sĩ Bành và bác sĩ Trịnh sợ rằng sau một đêm bận rộn này sẽ dọa chạy các sinh viên thực tập ưu tú, quay sang nói với bạn học Tạ và bạn học Cảnh: “Khoa sản của chúng ta có tiền thưởng cao nhất, tiền thưởng mỗi năm cầm ở trong tay thực thích. Không phải tối nào cũng sẽ bận rộn như tối hôm nay.”

Bình Luận (0)
Comment