Số tiền mà các giáo viên nói đến, so sánh với những tình huống xảy ra đêm nay, sẽ khiến cho mọi người cảm thấy rằng dùng mạng để đổi lấy tiền. Những sự việc phát sinh khẩn cấp ở khoa sản so với các khoa các xảy ra càng nhiều càng nguy hiểm hơn, cho nên càng thấy mệt hơn…
Hơn nữa thưởng của khoa sản phụ thuộc vào số ca mỗi năm, phụ thuộc vào số trẻ sinh ra mỗi năm. Không giống phụ khoa, bệnh phụ khoa sẽ đi liền với cuộc sống của mỗi người phụ nữ, thu nhập chênh lệch trên dưới không quá lớn, tâm lý các bác sĩ sẽ vững vàng hơn một chút, chưa từng có cảm giác lo nghĩ về công việc quá lớn.
Các sinh viên y khoa ưu tú luôn muốn tránh khoa sản, thà họ đến phụ khoa còn hơn đến khoa sản.
Giống như thầy giáo Đỗ Hải Uy mà họ muốn theo học, được gọi là cha đẻ của sản khoa, nhưng đã chuyển từ bên kỹ thuật khoa sản ứ bên phụ khoa, hiện tại ông là giảng viên phụ khoa của Bắc Đô chứ không phải bác sĩ khoa sản.
Không biết có phải do ảo giác của mình hay không, mấy người Tạ Uyển Doanh mơ hồ cảm thấy thầy Đỗ đang ở sau lưng. Thầy Đỗ đều nắm được mọi hoạt động của hai người họ ở khoa sản hôm nay. Sở dĩ cố ý để bác sĩ Trịnh dẫn họ trước tiên đi làm quen một vòng ở khoa sản, có lẽ là có lý do gì đặc biệt trong đó.
Hai sinh viên thực tập nghe được có khoản tiền thưởng lớn đều không có động tĩnh gì. Bác sĩ Bành cảm thấy muốn lừa gạt các sinh viên giỏi này không hề dễ.
“Hiện tại cách giờ giao ban 8h còn bốn tiếng nữa, mọi người tranh thủ thời gian ngủ một giấc đi.” Bác sĩ Trịnh ân cần nói với hai người.
Hai người nhanh chóng trả lời, chuẩn bị đứng dậy đi tìm giường để nghỉ ngơi.
Bỗng có tiếng gõ cửa, một nữ hộ sĩ chạy tới trước mặt bác sĩ Bành: “Sản phụ ở giường số một tử cung đã mở hết rồi.”
A! Một nhóm bác sĩ ngơ ngác nhìn nhau.
Các bé quá thích tham gia náo nhiệt, một bé vừa sinh ra, lập tức thêm một bé nữa, ảnh hưởng lẫn nhau, hoàn toàn giải thích được bản tính thích tụ tập của con người.
“Được chưa, nếu như hôm nay ca này có thể thuận lợi sinh, ngày mai giao ban báo cáo với lãnh đạo rằng hai ca đều thuận lợi.” Bác sĩ Bành giơ hai ngón tay, tự lên tinh thần bỏ qua mỏi mệt lúc trước.
May mắn của phòng sinh hôm nay không tốt, vốn dĩ có thể sinh thường đều chuyển sinh mổ. Ví dụ giường số tam đối diện giường số năm, lúc trước vốn tưởng rằng có thể sinh thường, nhưng không nghĩ rằng dây rốn quấn cổ thai nhi khiến nhịp tim thai giảm, phải chuyển thẳng vào phòng sinh mổ. Lúc đó các bác sĩ không thể nào túc trực ở bên giường số bốn, bởi vì phải làm cấp cứu cho thai nhi giường số tám.
Giường phụ số ba có thể thuận lợi sinh thường. Nếu giường số một được chuyển từ giường số năm có thể tiếp tục thuận lợi sinh thường, bác sĩ Bành cho rằng đó là một bất ngờ lớn.
Một nhóm bác sĩ lên tinh thần đi đến giường số một ở phòng chờ sinh
Người nhà sản phụ đi cùng vào chính là người mà trước đây bác sĩ Bành chỉ định đổi người, chồng của sản phụ.
Chồng sản phụ này tương đối trẻ tuổi, là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, có lẽ vừa mới tốt nghiệp không lâu mới bước chân vào xã hội, chưa được trải nghiệm nhiều,vẫn còn thiếu sự rèn luyện của xã hội, nhìn qua vẫn còn hơi non nớt. Lúc các bác sĩ đi vào, thấy cậu ta lùi vào trong góc của phòng chờ sinh nhìn vợ mình, dáng vẻ có chút xấu hổ.
Để một người chồng còn trẻ tuổi đột nhiên thấy vợ sinh con đúng là làm khó người khác. Người lớn và các bác sĩ cung cấp kiến thức về việc sinh nở cho cậu ta chính là vô ích, bởi vì trong lòng cậu ta sẽ rất hoảng.
Điều này không liên quan đến kiến thức. Tạ Uyển Doanh nhớ tới ngày mà đàn anh Chu mắng đàn anh Tào trên xe, và nói rằng việc này không liên quan đến cô ấy, chờ đến khi vợ anh ta cũng vậy thì anh ta sẽ hiểu cảm giác. Cho nên đừng chỉ trích rằng tâm lý của người chồng số hai quá yếu.