Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1772 - Chương 1772 - Truy Cầu Sự Lãng Mạn

Chương 1772 - Truy cầu sự lãng mạn
Chương 1772 - Truy cầu sự lãng mạn

Hồi tưởng lại lời người mẹ giường số 3 nói với con trai tối qua: Con phải trở thành một bác sĩ giỏi như các anh các chị, biết không? Không có các anh chị bác sĩ thì căn bản là con không ra đời được.

Những cảnh tượng đầy sức gợi này như một làn gió xuân ấm áp, thổi bay nỗi phiền muộn trong lòng các nhân viên y tế.

Sau khi tạm biệt giáo sư, hai sinh viên thay quần áo rồi cầm cặp sách lên xe chạy vội về trường ngủ.

Ngủ một giấc đến năm giờ chiều.

“Doanh Doanh, dậy ăn cơm đi.” Hà Hương Du chưa từng thấy cô mệt mỏi như vậy hỏi: “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?”

Đã cấp cứu không biết bao nhiêu người. Trong đầu Tạ Uyển Doanh có chút mơ hồ.

Làm việc quá sức, đại não muốn đình công.

Sau khi đánh răng rửa mặt, cảm ơn chị ba đã giúp chuẩn bị bữa ăn, sau khi ngồi vào bàn ăn ăn xong phần cơm chiên trứng và canh gà cuối cùng Tạ Uyển Doanh cũng lấy lại được chút năng lượng.

Hà Hương Du ngồi ở trước mặt cô, cùng cô thảo luận vài chuyện: "Chị hai cùn với Hồ đại ca có thể sẽ kết hôn vào năm nay, đến lúc đó chúng ta sẽ tặng chị ấy một bộ áo cưới. Áo cưới cần phải thiết kế trước nửa năm."

Chị ba nói là một vấn đề lớn. Váy cưới cao cấp có giá siêu đắt. Làm quà tặng không thể dùng những món cấp thấp được.

"Doanh Doanh, chị sẽ chi tiền, em hãy giúp nhà thiết kế thiết kế một bộ váy cưới thích hợp cho chị hai."

“Cái này không được.” Sao có thể để chị ba bỏ tiền một mình chứ.

"Chị không biết kiểu váy cưới nào thích hợp với chị ấy. Doanh Doanh, em học y rất tốt, cho nên nhất định phải nghĩ ra ý tưởng thiết kế này." Hà Hương Du vẫn kiên trì.

Người thủ đô truy cầu sự lãng mạn. Tạ Uyển Doanh nghĩ đến đàn anh Tào. Đàn anh Tào cũng giống chị ba, đều là người gốc thủ đô. Hai người có chút gen giống nhau, rất xem trọng sinh hoạt.

Gãi gãi đầu, Tạ Uyển Doanh nghĩ đến loại chuyện này, chị ba tìm cô chứ không tìm đàn anh Tào. Có lẽ có thể hỏi ý kiến ​​​​của đàn anh Tào một chút.

Đêm nay hơi vắng. Nghe nói rằng đàn anh Tào đã không rời đi sau cuộc họp tại bệnh viện vào buổi chiều. Cầm lấy những cuốn sách mà đàn anh Tào cho mượn lần trước cùng với chiếc khăn tay mới mua mấy ngày trước chưa tặng, gom lại rồi đi đến bệnh viện.

Đi một chuyến đến Bắc Đô ba, trở về Quốc Hiệp có cảm giác như trở về nhà mẹ đẻ. Xét cho cùng thì cô xuất thân từ Quốc Hiệp, giống như chị gái cùng những người khác, cô cảm thấy Quốc Hiệp là tốt nhất.

Đi trên hành lang quen thuộc, đi lên từng tầng từng tầng. Khi đi ngang qua tầng sáu khoa ngoại tổng quát hai, Tạ Uyển Doanh tự hỏi liệu giáo sư Đàm và những người khác đã tan sở chưa.

Còn chưa rẽ vào khoa ngoại tổng quát hai đã nhìn thấy một anh chàng đẹp trai quen thuộc bước ra khỏi cửa khoa ngoại tổng quát hai.

Không sai, chính là đàn anh Hoàng phải chạy khắp nơi trong bệnh viện bận rộn.

“Học muội.” Hoàng Chí Lỗi nhìn thấy cô liền vui vẻ đi tới: “Em đến gặp đàn anh Tào sao?”

Đàn anh Hoàng biến thành con giun trong bụng cô từ khi nào vậy, thế mà vừa đoán liền trúng.

Thật sự đúng rồi? Thấy học muội luôn thẳng thắn lại không phủ nhận, Hoàng Chí Lỗi thay đàn anh Tào kinh hỉ vạn phần: Tiểu học muội đang từng bước giác ngộ.

Cùng cô trở lại khoa giải phẫu thần kinh, Hoàng Chí Lỗi nhìn chiếc túi xách cô mang theo: “Em bỏ vào đó món quà gì cho đàn anh Tào vậy?”

“Sách lúc trước em mượn đàn anh Tào ạ.” Tạ Uyển Doanh đáp.

"Trong nhà đàn anh Tào có rất nhiều sách, em trả lại rồi có thể tiếp tục mượn của anh ấy, đừng khách khí với anh ấy."

Lời này của đàn anh Hoàng cũng quá là da mặt dày đi. Trong lòng Tạ Uyển Doanh đổ mồ hôi.

Sẽ không. Đàn anh Tào sẽ chỉ khen ngợi anh vì đã nói điều này. Hoàng Chí Lỗi rất tự tin chỉnh lại kính.

Hai người đi đến văn phòng của Tào Dũng. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Tống Học Lâm nằm trên sô pha ở văn phòng cuộn tròn như một con mèo, đang tranh thủ chợp mắt một chút.

“Cậu còn ngủ à?” Hoàng Chí Lỗi gọi đàn em.

Bình Luận (0)
Comment