Sau khi đến khoa ngoại thần kinh, Tống Học Lâm nhận ra được mẹo là ngủ ngay khi có thời gian, cậu ta có thể ngủ ở bất cứ đâu để làm cho quầng thâm biến mất.
Làm như không nghe thấy giọng nói của đàn anh, Tống Học Lâm kéo chăn qua đầu, bịt tai và đầu lại. Cho đến khi một bóng người khác chợt lóe lên ở trước mắt, cậu ta lập tức mở mắt ngồi dậy: "Bác sĩ Tạ đến sao?"
Phản ứng như lò xo của bác sĩ Tống khiến Tạ Uyển Doanh vô cùng ngạc nhiên.
“Hôm nay cô có đến Bắc Đô ba không?” Tống Học Lâm hỏi cô.
Nhìn vào đôi mắt nâu nheo lại của bác sĩ Tống, rõ ràng là đang đợi cô nói về cảm nhận của cô về trường cũ của cậu ta.
"Nào, nói cho cậu ấy biết. Nói xem Bắc Đô ba tệ đến mức nào." Hoàng Chí Lỗi châm lửa.
Tạ Uyển Doanh bê một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, muốn cùng bác sĩ Tống nghiêm túc nói chuyện, liền hỏi: “Lúc đến phòng khám sản khoa thực hành bác sĩ Tống đứng ở đâu?”
Lời nói của bác sĩ Tạ thực sự rất thú vị, nói sang chuyện khác hỏi cậu ta rằng nam sinh y khoa này nên làm gì khi bệnh nhân và người nhà không thích.
Thật ra, Tạ Uyển Doanh đã đặt câu hỏi này cho bạn học Cảnh. Bất kể là có ở lại sản phụ khoa hay không, nam sinh y khoa muốn học cái gì cũng là quá khó khăn.
Kết quả chứng thực hẳn là cô đã hỏi nhầm người rồi. Bác sĩ Tống không phải là bạn học Cảnh, bác sĩ Tống với các sinh viên y khoa khác đúng là hoàn toàn không thể so sánh.
Tống Học Lâm không ngại nói ra sự thật và cho các bạn học của mình một chút đả kích, ai bảo nghe nói là những nam sinh này rất thích làm việc với bác sĩ Tạ, nói: “Tôi luôn ngồi cạnh giáo sư và ghi hồ sơ bệnh án.”
Không cần sờ, không cần khám sản phụ, chỉ cần nhìn một chút là biết chuyện gì đang xảy ra.
Tạ Uyển Doanh: ...
Kinh nghiệm thực tập mà bác sĩ Tống nói nhất định không được truyền lại cho các bạn học của cô, nếu không các bạn cùng lớp cô sẽ bị làm cho tức chết.
“Đàn anh Tào, tiểu học muội tới rồi.” Hoàng Chí Lỗi cầm điện thoại di động báo cáo với đàn anh.
“Để em ấy ngồi xuống uống chút trà đi. Đợi một lát nữa anh sẽ trở về.” Tào Dũng nói với đàn em.
Nhận được chỉ thị của đàn anh, Hoàng Chí Lỗi bắt đầu pha trà cho tiểu học muội, đó là trà hoa nhài do đàn anh Tào đặc biệt chuẩn bị cho tiểu học muội.
“Đàn anh Tào bận rộn công việc…” Tạ Uyển Doanh thầm nghĩ, đừng ở chỗ này quấy rầy đàn anh làm việc, để đồ đạc ở lại là được, cô có thể rời đi trước.
“Không phải, anh ấy xuống lầu lấy đồ trong nhà gửi tới.” Tống Học Lâm nói.
Nói đến người nhà của đàn anh Tào, những gì bạn học Triệu nói tối qua có phải là sự thật không? Tạ Uyển Doanh hỏi đàn anh Hoàng: "Chủ nhiệm Địch của khoa giải phẫu thần kinh Phương Trạch…"
Hoàng Chí Lỗi hào phóng giúp Tào Dũng thừa nhận: “Ông ấy là chú ba của đàn anh Tào.”
Thực sự là chú của đàn anh Tào. Trong lòng Tạ Uyển Doanh cuồng loạn, cô quay đầu lại, không khỏi đưa tay lên đặt trước ngực.
Tống Học Lâm ngồi đối diện nhìn động tác của cô: Tim bác sĩ Tạ bị sao vậy?
Mang trà cho tiểu học muội, trong lòng Hoàng Chí Lỗi cũng nghĩ: Lạ thật, sao đàn anh Tào đi lấy đồ lại lâu như vậy?
Dưới tầng trong bãi đậu xe, Tào Dũng phu nhân viện trưởng Tưởng Anh đứng đối mặt nhau.
Tưởng Anh đưa cho anh những thứ mẹ anh gửi cho và nói: "Mẹ cháu nói rằng bà ấy không gặp cháu, sợ rằng vừa thấy mặt lại muốn hỏi cháu. Tôi đã nói với bà ấy rằng muốn hỏi thì cứ hỏi thôi."
"Hỏi gì ạ?"
"Nói rằng chú của cháu đã nhìn thấy người mà cháu thích, nói với mẹ cháu là cô ấy thực sự rất đẹp. Tôi đã nói rằng cô ấy đương nhiên là đẹp, không xinh đẹp mà có thể khiến Tào Dũng cháu mê đến xoay vòng sao?" Tưởng Anh vừa nói vừa nhịn không cười to. Mãi cho đến khi thấy biểu tình của Tào Dũng ở đối diện không đúng, mới vội vàng ngừng lại tiếng nói.
Sắc mặt Tào Dũng xanh mét, chuyện của anh khi nào đã đến tai người nhà rồi, ngay cả chú của anh cũng biết.