Cái gì? Anh đang nói cái gì vậy? Anh đang cố lừa ai vậy? Anh muốn lừa gạt lãnh đạo sao? Tôi là lãnh đạo của anh, nếu tôi không thể nhìn ra những gì anh đang làm, tôi có thể là lãnh đạo của anh sao?
Chủ nhiệm Phương không cần nhiều lời, nhiều ánh mắt sắc bén chiếu vào mặt bác sĩ Chu, giống như một mũi khoan điện muốn chui vào đầu bác sĩ Chu. Trán bác sĩ Chu đổ mồ hôi đầm đìa.
“Bác sĩ Chu.” Chủ nhiệm Phương lại gõ lên bảng tài liệu, giống như một người mẹ đang thúc giục đứa trẻ hãy nhanh chóng hổi cải làm lại cuộc đời.
Bác sĩ Chu quay người lại bắt đầu làm việc, rút thuốc làm gây mê cho bệnh nhân.
Sau khi thuốc đi vào ống thông, tiếng rên rỉ của bệnh nhân dần dần ngừng lại.
Các bác sĩ phẫu thuật đều cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng họ cũng có thể tiếp tục ca phẫu thuật.
Chỉ có bác sĩ Chu là không thể buông lỏng, ngược lại mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, như nước mưa trút xuống.
Kết quả như vậy vừa vặn chứng tỏ vừa rồi anh ta đã làm một việc cực kỳ sai lầm.
“Bác sĩ Chu.” Giọng điệu của chủ nhiệm Phương không chút khách khí, phân phó cho bác sĩ Chu: “Sau khi ca giải phẫu kết thúc đến phòng làm việc của tôi, chúng ta cần nói chuyện thật tốt.”
Lãnh đạo tìm bạn nói chuyện nhất định là không phải chuyện gì tốt.
Bác sĩ Chu vội vàng đi tới chỗ lãnh đạo, biện hộ cho mình: "Chủ nhiệm Phương, vừa rồi ông không có ở đó nên không biết tình trạng của bệnh nhân này."
"Tình trạng của bệnh nhân như thế nào?"
"Bà ấy đã lớn tuổi, tim mạch không tốt lắm, cho nên nhất định phải khống chế liều lượng của một số loại thuốc."
"Được rồi. Anh nói cho tôi biết, vừa rồi anh làm gì vậy? Có phải là thêm thuốc để cho tim bà ấy xảy ra chuyện không?" Chủ nhiệm Phương cố kìm nén cơn giận khi hỏi anh ta điều này.
Nếu có năng lực nói ra, anh dám nói tôi là lãnh đạo bắt anh thêm thuốc cho bệnh nhân, để bệnh nhân chết sao? Anh dám nói không, bác sĩ Chu?
Bác sĩ Chu không dám nói gì nữa, anh ta thở hổn hển, hối hận lẽ ra mình nên mạnh miệng nói trước chứ không phải vội vàng thêm thuốc cho bệnh nhân.
Nhìn ra trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì, chủ nhiệm Phương muốn nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, giọng run run nói với đối phương: “Bác sĩ Chu, nếu người nằm trên bàn mổ là mẹ ruột của anh thì anh cảm thấy như thế nào?!"
Lãnh đạo không thể tin được trong bệnh viện của mình lại có một bác sĩ như vậy, ngay cả một chút đồng tình với bệnh nhân cũng không có, anh ta là loại bác sĩ gì vậy?
Lời nói của chủ nhiệm Phương giống như ngũ lôi oanh tạc, linh hồn của bác sĩ Chu như bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt, cả người đột nhiên lung lay như sắp ngã.
Chủ nhiệm Phương đau lòng: "Bác sĩ Chu, anh quên mất mình ở đây làm công việc gì có đúng không? Anh đã quên mất hơn hai mươi năm trước anh tiến thân vào ngành nghề này là vì cái gì có phải không?"
Quên mất, hoàn toàn quên hết rồi. Chỉ nhớ rõ những lời dè bỉu anh ta mỗi khi xã hội nhắc đến thuốc gây tê. Dường như anh ta đang làm những công việc lặp đi lặp lại hàng ngày, những công việc không có chút khác biệt, làm đến chính mình cũng đã quên mình đang làm cái gì.
Đến một độ tuổi nhất định, đột phá về mặt học thuật còn khó hơn là kiếm tiền.
“Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với viện trưởng Tiêu và chủ nhiệm khoa gây mê về anh sau.” Chủ nhiệm Phương nói với giọng nặng nề, nhận thức rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Chủ nhiệm Phương.” Bác sĩ Chu luống cuống, muốn vì chính mình cầu tình: “Tôi không phải, tôi thật sự không muốn…”
Chỉ là nhất thời chết lặng, bị những suy nghĩ khác chiếm đầu tâm trí.
"Trở về làm tốt công việc của mình đi. Ở vị trí hiện tại của anh, nếu bệnh nhân này không thể an toàn xuống bàn mổ, thì không phải là việc mà tôi, viện trưởng Tiêu và chủ nhiệm của anh có thể bảo vệ anh." Chủ nhiệm Phương ý vị thâm trường nói với anh ta, phất phất tay ý bảo anh ta quay lại vị trí công tác trước.