Làm thế nào để phá vỡ tình trạng này?
Các giáo sư im lặng một cách khác thường khiến một số sinh viên y khoa có mặt tại hiện trường lo lắng, cảm thấy rằng tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
Từ trước tới nay Đỗ Mạnh n luôn tin tưởng vào bố mình hiện đang tỏ ra lo lắng, mân mê môi.
Trương Thư Bình chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tim đập thình thịch.
Cảnh Vĩnh Triết cau mày. Một đám người trong lớp bọn họ về cơ bản đều chính trực như đàn anh Tào, càng thêm không chịu nổi loại chuyện này. Nhìn thấy hai vị giáo sư đều thúc thủ vô sách, mọi người rất tức giận.
Đột nhiên, dường như cậu ấy nhận thấy điều gì đó bất thường, quay đầu lại nhìn bạn học Tạ.
Giữa hai đầu lông mày Tạ Uyển Doanh hiện lên thần sắc trầm ổn, điều này thật đáng ngạc nhiên, dường như cô có vẻ còn bình tĩnh hơn cả hai giáo sư.
Bạn học Tạ như một bông hồng giữa biển lá xanh cùng người khác bất đồng là có chuyện gì xảy ra. Cảnh Vĩnh Triết bối rối.
Đàn anh Tào không có ở đây, nhất định phải có người gánh lấy ngọn cờ chính nghĩa.
Đội ngũ bác sĩ cũng giống như những ngành nghề khác, cũng phải tin rằng những con sâu làm rầu nồi canh chỉ có 0,001% người. Ví dụ, giáo sư Trang liên tục nói với cô ấy rằng Lưu Tuệ, giáo viên chủ nhiệm của cô đã rất hối hận, không có giáo viên nào ủng hộ cách làm của Lưu Tuệ. Vì vậy, chỉ cần có thể xé toạc một lỗ hổng để cho chính nghĩa đi vào, thì một vài kẻ xấu nhỏ bé kia không đủ để gây sợ hãi.
"Bác sĩ Chu, anh ở đây làm gì?"
Một giọng nói tràn đầy sức sống đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng phẫu thuật, đinh tai nhức óc, giống như một thanh kiếm sắc bén, chỉ một kích đã cắt đứt kết giới yêu ma che phủ trên đầu mọi người.
Mọi người vội vã quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Nam bác sĩ đứng ở cửa chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, đeo kính viễn thị, trên tay cầm bảng kẹp và bút, giống như một lão giáo sư uy nghiêm, mày và mắt đều có uy.
Sinh viên y khoa không nhận ra khuôn mặt này, nhưng họ có thể nhìn ra vị giáo sư này chắc chắn là một nhà lãnh đạo.
Bác sĩ Tả Lương là người đầu tiên nhận ra đó là ai, báo cáo với bác sĩ phẫu thuật chính: "Giáo sư Đỗ, là chủ nhiệm Phương của khoa y vụ tới."
Chủ nhiệm Phương khoa y vụ mang theo một tập tài liệu, giống như đang tuần tra thường lệ để theo dõi công việc của mọi người, có thể cho điểm và nhận xét bất cứ lúc nào.
Sinh viên y khoa trước tiên thẳng lưng như biến thành học sinh tiểu học. Người ta nói rằng Bắc Đô ba không có bộ phận y tế đặc biệt và các thực tập sinh được quản lý bởi bộ phận y vụ. Sự xuất hiện bất ngờ của lãnh đạo bảng điểm cũng đủ khiến các học trò như lâm trận đón địch.
Sau một thời gian, các sinh viên phát hiện ra rằng họ không phải là mục tiêu kiểm tra của lãnh đạo, ánh mắt của lãnh đạo chỉ tập trung vào bác sĩ Chu.
Mọi người nhớ mà chủ nhiệm Phương đã nói khi ông ấy xuất hiện: Trực tiếp nhắc đến tên bác sĩ Chu trả lời câu hỏi.
Bác sĩ Chu, người vốn đã cài đặt bộ lọc ở cả hai tai để ngăn giọng nói của mọi người đã bừng tỉnh khi lãnh đạo tìm mình tra hỏi, anh ta bật dậy khỏi băng ghế, tai không còn bị điếc nữa, trả lời: "Chủ nhiệm Phương…"
“Bác sĩ Chu, anh đang làm gì vậy?” Giọng nói nặng nề của chủ nhiệm Phương lặp lại câu hỏi lần thứ hai, rõ ràng có chút giống như thượng phương bảo kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
Nguyên nhân chính là do lúc đầu bác sĩ Chu hình như không hiểu lời nói của lãnh đạo, tiếp tục hoang mang không biết mình đang ở đâu.
Bác sĩ Chu nhếch miệng, hỏi lãnh đạo: "Chủ nhiệm, ông đang nói là…"
Tôi đang nói về cái gì? Còn cần tôi người lãnh đạo này nói lại sao?
Chủ nhiệm Phương nhìn chằm chằm bác sĩ Chu, chỉ thẳng vào bệnh nhân phẫu thuật đang rên rỉ bên cạnh bác sĩ Chu.
A! Bác sĩ Chu đột nhiên tỉnh táo lại, đồng thời giải thích: "Chủ nhiệm
Phương, bệnh nhân này là…"