Bác sĩ Chu trước mặt thuyết phục rằng anh ấy chỉ là một người kiếm được đồng nào tiêu đồng nấy, quên bản chất gây tử vong của y học không giống như các ngành nghề khác. Từ thiên thần thành ác quỷ lúc nào không hay, có lẽ đã quên mất ý định học y ban đầu của mình từ lâu.
Làm sao đây?
Bệnh nhân rên rỉ hết lần này đến lần khác, bác sĩ phẫu thuật nào có thể xuống dao.
Bác sĩ ngoại khoa không phải tên đồ tể.
Ngành nghề nào cũng có người tốt kẻ xấu. Người tốt và kẻ xấu sẽ không chia ra rạch ròi chỉ bởi vì ngành nghề. Điều duy nhất có thể hạn chế hành vi của con người là các quy tắc và quy định. Quy định hoạt động cần phụ thuộc vào con người.
Nhớ đến đàn anh Tào rồi, Tạ Uyển Doanh thầm nghĩ.
Nếu đàn anh Tào có mặt ở đây, không cần thanh minh, mà sẽ gọi điện thoại cho lãnh đạo bệnh viện yêu cầu lãnh đạo đến đó xem xét.
Giáo sư Đỗ tại sao không dám làm như vậy chứ?
Bởi vì đàn anh Tào thuộc số ít trong số các bác sĩ, là một người đặc biệt. Việc một đám người tôn sùng đàn anh Cao cũng là điều hợp lý. Thành thật mà nói, lòng dũng cảm không phải là thứ ai cũng có được.
Giáo sư Đỗ là người của Hiệp hội Y khoa Quốc gia, đến Bắc Đô 3 để làm việc, xung quanh toàn là người của Bắc Đô. Người của Hiệp hội Y khoa Quốc gia đến “đại bản doanh” của Bắc Đô để gây sự chuốc họa vào thân? Chỉ cần đặt mình vào vị trí của giáo sư Đỗ mà nghĩ theo hướng này, giáo sư Đỗ không dám tùy tiện gửi đơn khiếu nại lên lãnh đạo.
Cách duy nhất là trước tiên nên thuyết phục họ vài lời tử tế trong phòng mổ.
Khuyên nhủ như này có ích không? Ít nhất là hôm nay trông hơi vô dụng. Bác sĩ Chu là bác sĩ mổ chính giận nhất. Tại sao phải tức chết? Bởi vì có thể đã nghe thấy những gì con trai nói trước đó.
Con trai của anh ta trước đó lắm lời về chuyện tiền thưởng không phải muốn chuốc họa vào thân cho bác sĩ Chu trước sao? Làm sao một bác sĩ gây mê cấp cao như anh ta có thể chịu đựng được việc bị một thực tập sinh y khoa nói xấu.
Chẳng trách trước đó Đỗ Hải Uy đã nhiều lần nhấn mạnh với con trai rằng cậu ấy phải ngoan ngoãn khi học lâm sàng. Chỉ là con trai còn trẻ, làm sao có thể hiểu được những đạo lý phức tạp của nhân sinh, mở miệng ra toàn là nói những lời tự đắc.
Điều tồi tệ nhất là, Đỗ Mạnh n đứng trong góc thì thà thì thầm không ngừng với bạn học Trương Thư Bình, hoàn toàn không biết mình đang thêm dầu vào lửa.
Sắc mặt của bác sĩ Chu vô cùng khó coi.
Đỗ Hải Uy không mắng nổi con trai mình, con trai ông ấy cũng không nói sai về người này. Nếu ông ấy bảo con trai mình cút xéo, tương đương với việc xây dựng những giá trị quan không tốt cho con trai. Con trai sẽ trở thành một bác sĩ trong tương lai, không thể đi lệch hướng khỏi những giá trị đúng đắn.
Sự việc đã đi đến nước này rồi, xem như là đi vào ngõ cụt.
Dao phẫu thuật không thể hạ xuống, tiến độ phẫu thuật chậm đến mức dường như rơi vào trạng thái ngưng trệ.
Bệnh nhân không ngừng rên rỉ hừ hừ, từng đợt từng đợt kích thích màng nhĩ và trái tim của mọi người có mặt. Chỉ có bác sĩ Chu là không nghe thấy, trái tim của vị bác sĩ không biết đã rơi xuống nơi nào đã hoàn toàn đánh mất.
Trái tim của bác sĩ Lương đứng bên trái hỗ trợ không ngừng đập mạnh, trong lòng lo lắng rằng nếu lát nữa anh ta thật sự tức giận đến nỗi lật bàn của giáo sư Đỗ, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
Nếu bác sĩ phẫu thuật của họ cãi nhau với bác sĩ gây mê trong phòng mổ, đừng tưởng rằng bọn họ có lý. Các khoa được chia ra để chiến đấu, các bác sĩ gây mê khác chắc chắn sẽ không phân biệt phải trái mà sẽ đứng ra bảo vệ đồng nghiệp của mình trước, và sẽ nói rằng các bác sĩ phẫu thuật không nên thiếu tôn trọng bác sĩ gây mê trong quá trình phẫu thuật. Trong trường hợp này, sau đó khoa gây mê chắc chắn sẽ không đối xử tốt với nhóm bác sĩ khoa ngoại.
Với họ, có bị bác sĩ gây mê mắng vài câu cũng không sao, nhưng cần phải quan tâm đến bệnh nhân. Chỉ sợ rằng kết quả cuối cùng của phản ứng dây chuyền là những bệnh nhân vô tội của giáo sư Đỗ phải gánh chịu hậu quả. Đỗ Hải Uy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố nén cục tức này, đây chính là nguyên nhân.