Mọi tin đồn dù đúng hay sai đều cần có bằng chứng.
Hiện tại, bằng chứng đáng tin cậy nhất mà cô có thể thấy là, Thường Gia Vĩ và giáo sư Phó là bạn tốt…
Giáo sư Phó là học giả nghiêm túc nhất trong bệnh viện, anh ấy là người luôn gắn bó với công việc, không thể nào làm bạn tốt với một người làm việc không đàng hoàng. Vậy nên, cô càng thiên hướng về giáo sư Thường cũng quan tâm đến công việc giống như giáo sư Phó.
Quốc Hiệp tuyển giáo sư Phó về để hồi sinh khoa tim mạch, tuyển giáo sư Thường nhất định là vì khoa chỉnh hình 3 giải phẫu cột sống. Giáo sư Thường xuất thân từ Bắc Đô, vừa hay Bắc Đô 3 là khoa giải phẫu cột sống nổi danh nhất cả nước.
Làm bác sĩ tư duy vĩnh viễn không thể nghe những gì mà người ta nói, phải có phán đoán độc lập của riêng mình, tìm bằng chứng thuyết phục.
Sau khi nghe cô phân tích, Cảnh Viễn Triết sững sờ, nhìn kỹ vào khuôn mặt cô: cô bình tĩnh đến mức khiến người ta tím tái, khiến cậu có cảm giác càng giống với suy nghĩ của người máy hơn cả Phó Hân Hằng.
“Nếu cậu đồng ý, trước tiên tôi tìm giáo sư Phó và giáo sư Thường nói một chút.” Tạ Uyển Doanh đề nghị. Mình và bác sĩ Thường Gia Vĩ không tính là quen thuộc, chỉ có thể thông qua giáo sư Phó thử xây một cây cầu.
“Có thể tìm cố vấn.” Cảnh Viễn Triết nói, cảm thấy tìm người máy kia không dễ dàng cho lắm.
Tất cả mọi người trong lớp dường như đều sợ giáo sư Phó. Tạ Uyển Doanh nghĩ.
Ai mà không sợ người máy kia. Cảnh Viễn Triết nhìn ra là cô thực sự không sợ. Cho nên kẻ lập dị thực sự là cô, tuyệt đối không phải là con trai trong lớp bọn họ.
Điện thoại còn chưa gọi cho giáo sư Nhậm thì đã có cuộc gọi đến. Tạ Uyển Doanh cầm điện thoại lên, thấy là một số lạ, đang suy nghĩ không biết là ai, vừa bắt máy nghe thấy âm thanh của đối phương mà không khỏi ngạc nhiên: vừa nhắc tào tháo thì tào tháo gọi.
“Tạ Uyển Doanh, em đang ở Bắc Đô 3 phải không? Hôm nay tôi tới Bắc Đô 3 họp, sau khi kết thúc hội nghị, ra ngoài gặp đi.” Thường Gia Vĩ ở bên kia vui tươi hớn hở hẹn cô ra ngoài.
Nghe ra được tiền bối Thường bên đó tâm tình rất tốt, trong giọng nói mang theo những tràng cười sảng khoái. Người trở lại trường học cũ quả nhiên là tâm tình không giống nhau.
Sợ rằng cô sẽ không đến, Thường Gia Vĩ tiếp tục nói với cô: “Đừng chỉ nhớ rằng có giáo sư Đàm của em là đến từ Bắc Đô, tôi và giáo sư Phó cũng là người của Bắc Đô. Nếu em đến học tại bệnh viện trực thuộc trường cũ của chúng tôi, có gì thắc mắc cứ hỏi chúng tôi, tôi có thể giải đáp cho em, giới thiệu người quen với em.”
Có người quen, gặp phải vấn đề ở Bắc Đô 3 cũng dễ giải quyết. Bác sĩ Thường Gia Vĩ bày tỏ lòng nhiệt tình của bậc tiền bối với cô và các bạn học cùng lớp.
Tạ Uyển Doanh liên tục cảm ơn: “Cảm ơn giáo sư Thường đã quan tâm.”
“Tôi mời em uống ly cà phê. Khu nội trú dưới lầu có nhà mới mở quán cà phê, bạn bè của tôi nói không tệ, uống rất ngon.” Thường Gia Vĩ nói địa chỉ gặp mặt với cô.
Nghĩ đến việc giúp bạn học Cảnh hỏi giáo sư Thường về sổ khám bệnh, Tạ Uyển Doanh đồng ý.
Thời gian vừa vặn đến giờ tan sở, cùng bác sĩ Tả Lương chào hỏi bắt chuyện xong, hai người xuống quán cà phê dưới lầu tìm tiền bối.
Xa xa, xuyên qua khung cửa sổ kính bao quanh tường của quán cà phê, có thể nhìn thấy một hình bóng dịu dàng trong chiếc áo khoác cashmere màu nâu ngồi dựa vào cửa sổ, ngồi cùng là một người đàn ông khác mặc áo khoác xám, hai người chuyện trò vui vẻ.
Áo khoác cashmere có dây buộc hiếm khi được đàn ông ở Trung Quốc mặc, vì vậy nên rất dễ dàng nhận ra là Thường Gia Vĩ.
Giáo sư Thường ăn mặc không giống với người bình thường lắm, mười phần chú trọng trang phục, cách chọn trang phục của giáo sư cũng khác với đàn anh Tào soái ca.
Tạ Uyển Doanh một lần nữa hồi tưởng lại đàn anh Tào mặc quần áo cũng đẹp trai không kém.
Quần áo của đàn anh Tào chỉ là hợp thời trang hơn, vừa phải mà không khoa trương.