Giáo sư Nhậm bọn họ đều là những người rất tốt, nhưng họ thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của những đứa trẻ có xuất thân nghèo khó như bọn cô.
Giáo sư Nhậm có thể nghĩ là, không có tiền cũng không sao, giáo sư sẽ kêu gọi bạn học quyên góp một khoản tiền để giải quyết vấn đề ngay lập tức… Thế nhưng cách làm này đối với cô và bạn học Cảnh, cũng sẽ để lại gánh nặng tâm lý.
Vốn dĩ mời giáo sư khám bệnh giúp là đã làm phiền anh lắm rồi, lại còn để cho anh quyên góp tiền? Này chẳng phải là da mặt bê tông cốt thép rồi hay sao? Học trò như bọn cô không thể làm được điều này.
Tựa như lần trước chị dâu của anh họ cô vào lúc rời đi, để cảm ơn sự giúp đỡ của các thầy cô và các anh chị, chị ấy đã gửi hoa quả và kẹo làm món quà để bày tỏ thành ý, chị ấy cũng quyên góp tiền vào hòm từ thiện của bệnh viện mà giáo sư đứng tên, tóm lại là tuyệt đối không để cô chịu gánh nặng tâm lý.
Muốn để bạn học Cảnh và em trai của cậu ấy không mang gánh nặng trong lòng tới chữa bệnh, không thể làm theo cách kia của giáo sư Nhậm, mà phải giống như cách mà cô đã từng nói qua, đem tiền tiêu một cách khôn ngoan*. Chỉ cần tiêu tiền đúng cách, sẽ có nhiều thứ mình chưa thấy, nhưng lại có thể tự mình nghiệm thu được.
*Gốc là 把钱花在刀刃上: tiêu tiền trên lưỡi dao. Ý nói là người làm kinh doanh thành công đều sở hữu 3 đặc điểm: ‘Dao mềm’ = nhẫn nại; ‘Dao cứng’ = tàn nhẫn; ‘Dao hiểm’ = mạo hiểm. Vậy nên có thể hiểu được là người biết dùng ‘dao’ đều là những kẻ ‘khôn ngoan’.
Chi phí chữa bệnh tốn kém nhất là không cách nào chẩn đoán được nguyên nhân gây bệnh, chi phí khám bệnh nhiều lần, nếu chi phí điều trị trước đó không hiệu quả thì sẽ lấn tới cả chi phí điều trị thực sự cần thiết, trước hết cần phải có hướng xử lý chính xác kỳ khám bệnh.
“Đầu tiên chụp CT trước đi. Cái này tôi chính là muốn cùng cậu thảo luận, ngoại trừ tìm bác sĩ Lâm trợ giúp, tôi còn muốn đi tìm giáo sư ở khoa chỉnh hình nhờ giúp đỡ.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Người cố vấn đã giúp tôi tìm một giáo sư khoa chỉnh hình.” Cảnh Viễn Triết nói thêm.
“Người mà cố vấn tìm hẳn không phải là giáo sư ở khoa chỉnh hình 3.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Khoa chỉnh hình 3?” Cảnh Viễn Triết nhớ lại hồi ức trước đây. Sau khi nhập học bốn năm trước cậu có ủy thác cho một cố vấn để đi hỏi bác sĩ lâm sàng về chuyện của em trai cậu. Khoa chỉnh hình trước tiên đã phản hồi là, bắp chân bị gãy xương của em trai cậu có lẽ bệnh viện huyện đã chưa hoàn toàn xử lý tốt, vết thương lành lặn không hoàn hảo, cho nên thỉnh thoảng vẫn còn đau nhức, cũng có thể là do giai đoạn sau thiếu dinh dưỡng. Nói chung là, việc gãy xương bắp chân không phải là vấn đề lớn. Mà dường như là em trai cậu gặp phải chướng ngại tâm lý. Có không ít bệnh nhân bị chấn thương tâm lý sau một vụ tai nạn nghiêm trọng.
Giáo sư chỉnh hình nói xong lời này cũng không còn gì để nói. Cậu chỉ có thể nghĩ đến việc tương lai cậu sẽ làm bác sĩ khoa chỉnh hình, rồi lại nghĩ cách làm thế nào để giúp em trai cậu chữa trị cái chân này.
Nghĩ như thế, chắc chắn bản thân cậu cũng không quá tin tưởng về chẩn đoán này của khoa chỉnh hình.
Điểm này của bạn học Cảnh lại rất giống với bản thân mình. Cô cũng từng luôn hoài nghi về chẩn đoán bệnh ban đầu của ông ngoại, nghĩ rằng chỉ có thể tự mình làm bác sĩ để chữa bệnh cho người nhà.
“Gãy xương bắp chân đoán chừng là tìm khoa chỉnh hình 1, khoa chỉnh hình 1 chuyên về phẫu thuật tay chân, khoa chỉnh hình 2 tập trung vào công nghệ khớp, khoa chỉnh hình 3 là phát triển giải phẫu cột sống.” Tạ Uyển Doanh nói, “những thứ này cậu nên nghe người ta nói qua.”
Sau khi bước vào giai đoạn thực tập là nghe các giáo sư đề cập giới thiệu qua 3 phân khu chỉnh hình. Cảnh Viễn Triết hỏi: “Gãy xương bắp chân tìm khoa chỉnh hình 1 là đúng, vì sao cậu lại nói tìm khoa chỉnh hình 3? Cậu nghi ngờ rằng cột sống của em ấy có vấn đề sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Uyển Doanh gật đầu, “nếu cậu không quá tin tưởng tôi, tôi cảm thấy chúng ta có thể tìm giáo sư Thường ở khoa chỉnh hình 3 thương lượng một chút, đưa sổ khám bệnh cho giáo sư Thường xem.”
“Giáo sư Thường?” Cảnh Viễn Triết nghe cô nói là Thường Gia Vĩ, sửng sốt vì sao lại bảo cậu ta đi tìm Thường Gia Vĩ. Người trong lớp nói rằng người này tuyệt đối không đúng đắn, có tiếng là hoa hoa công tử, không đáng tin.
Giáo sư thường có phải là củ cải đại hoa tâm hay không, Tạ Uyển Doanh không có kết luận chắc chắn.
*Củ cải đại hoa tâm: củ cải có thể hiểu là phần dưới của đàn ông, hoa tâm có nghĩa là đào hoa.