Lúc ấy bạn đồng học nhìn vào qua ánh mắt của cô nói rằng gọi bà ấy tới để bà tự mình quyết định, là chuyện nảy sinh giữa hai mẹ con họ, nên để mẹ cậu ấy ra quyết định rồi đi ngay khi bà ấy muốn mà không cần lo lắng cho người nhà và anh em họ.
“Đến bây giờ mẹ tôi vẫn kiên quyết lén lút gửi tiền về, sợ người phụ nữ kia coi thường tôi và em trai và cả ông bà nội tôi nữa. Từ sau khi người phụ nữ kia đến nhà chúng tôi, chưa từng mua cho ông bà tôi một bộ quần áo mới, đừng nói đến khả năng hiếu thảo với ông và bà tôi. Chuyện đối xử tốt với hai anh em chúng tôi càng chả nhắc đến. Chúng tôi thật sự không hiểu nổi sao bố tôi lại bị bà ta mê hoặc cho thần hồn điên đảo.”
“Bố cậu cho thuê đất như thế nào? Thu nhập một năm từ tiền cho thuê là bao nhiêu?” Tạ Uyển Doanh hỏi.
Bạn học Tạ nói trúng tim đen. Cảnh Vĩnh Triết lộ ra vẻ cười khổ. Không phải không chấp nhận, mẹ mình là một người phụ nữ an phận, trung thực lương thiện, sẽ không buôn bán trái phép đầu cơ trục lợi chỉ biết yên lặng làm việc. Ngược lại với cậu ấy, mẹ kế làm xằng làm bậy, rất biết kiếm tiền.
Đàn ông, thực tế như bố của cậu ấy không có bao nhiêu tài cán, chỉ có thể phụ thuộc vào loại phụ nữ như mẹ kế của cậu ấy kiếm tiền hộ. Vì có tiền, người nào cũng có thể biến thành ác quỷ.
Niềm kiêu hãnh duy nhất hiện giờ của mẹ cậu ấy là nuôi lớn được hai đứa con học hành giỏi giang. Khó chịu nhất chính là con trai bé dường như chăm học lại bị người đàn bà kia hủy hoại đôi chân sợ rằng cũng sẽ hủy hoại cả đời nó. Vì thế, lúc này đây mẹ cậu ấy gọi điện cho cậu ấy mà đong đầy nước mắt, nói tốn bao nhiêu tiền cũng không sao, muốn cậu ấy tìm cách chữa trị cho chân của em trai thật tốt. Cậu ấy khê khai tại viện y học khi đó cũng vì nguyên cớ này.
Mặc kệ ra sao, cậu ấy cũng không thể để mẹ mình tiêu tiền. Sau khi ly hôn mẹ của cậu ấy không thể mang theo một xấp tiền, không có tiền cũng không mang hai đứa con trai đi theo, một mình bên ngoài làm công vô cùng khổ cực cũng chỉ có thể nuôi sống bản thân. Bởi vậy ngay từ đầu cậu ấy không muốn học lên tiến sĩ mà nghĩ tới nhanh chóng kiếm ra tiền nuôi sống gia đình. Nhưng ông bà nội của cậu không đồng ý, bảo cậu ấy nhất định phải đọc sách, trút hết tức giận ra.
Nhìn cũng biết, người phụ nữ kia đến nhà cậu ấy để khuyến khích bố cậu ấy đánh gãy chân em trai cậu, chẳng qua là dạy cho hai anh em họ không nên trèo lên đầu bà ta ngồi. Chính bà ta cũng có con cái, tuổi tác không cách mấy so với em trai cậu ấy.
Bạn học Cảnh chỉ nói rõ chuyện này lần nữa, hôn nhân chỉ là một trang giấy. Kinh tế độc lập quan trọng biết bao nhiêu, ít nhất sau khi tình cảm vợ chồng hai bên tan vỡ thì người yếu thế vẫn có thể bảo vệ được con của mình.
Mẹ cô suốt ngày đọc sách cho con gái mình nghe, đọc sách hay là trải nghiệm quý giá nhất trong đời người.
Trở lại với cái chân của em trai bạn học Cảnh, việc này thuộc về vấn đề kỹ thuật, Tạ Uyển Doanh đưa ra giải thích y học: “Hiện tại em ấy rất yếu phải ngồi xe lăn, nguyên nhân khẳng định không phải đơn thuần do gãy xương gây ra.”
“Gót chân đến mùa đông rất đau, không có sức đi lại.”
“Cậu có chắc là cái chân kia đau không? Có thể chính em ấy cũng không định hình rõ được rốt cuộc chỗ nào đau? Tại sao tôi lại nói em ấy có triệu chứng tim mạch, tức ngực, ho khan, cần uống thuốc cẩn thận. Bởi vì cá nhân tôi nghi ngờ, những tình trạng bệnh này khả năng không hoàn toàn là bệnh trạng của mạch máu tim. Tốt nhất nên nhanh chóng đưa em ấy đến thủ đô tiến hành kiểm tra thêm một bước, chỉ ở bệnh viện thị trấn mà nói, sợ là dụng cụ không đủ tra ra căn nguyên.”
Những lời này giống hệt những gì giảng viên nói với cậu ấy trước đây, nói là đưa đến bệnh viện lớn ở thủ đô chỉ xem bệnh án sẽ nhìn không ra, cần đưa bệnh nhân tới kiểm tra kỹ càng hơn nữa. Lúc ấy cả nhà cậu ấy nghe xong đều không thể đồng ý. Một là đưa em trai cậu ấy đến bệnh viện thủ đô chẳng qua chỉ để kiểm tra, đối với nhà bọn họ mà nói sẽ tốn một lượng chi phí cực lớn. Hai là các giáo sư đều đã xem qua bệnh án của em trai cậu ấy, không nghi ngờ gì về lý do gây bệnh. Làm kiểm tra bình thường cũng giống làm kiểm tra tại bệnh viện thị trấn thôi.