Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1802 - Chương 1802 - Câu Chuyện Của Bạn Học

Chương 1802 - Câu chuyện của bạn học
Chương 1802 - Câu chuyện của bạn học

Có sự khác biệt giữa giáo sư này và giáo sư khác. Không có giáo sư nào có thể làm được mọi thứ hoàn hảo. Mỗi giáo sư lâm sàng đều có vài kỹ thuật và am hiểu cá nhân của họ.

Bác sĩ Lâm không phải phó chủ nhiệm Tào không có nghĩa là kỹ thuật kém, trên thực tế bởi vì hiện tại khu vực quản lý khoa tim mạch Quốc Hiệp dốc toàn lực tập trung trên nghiệp vụ tham gia phẫu thuật can thiệp để kiếm lời, trước tiên phải khen ngợi những bác sĩ có thể phẫu thuật can thiệp.

Bất luận tham gia phẫu thuật hay không, đàn anh Cận và đàn anh Thân bọn họ là những bác sĩ hàng đầu không thể chối cãi. Cho dù là kê đơn thuốc, không chắc đúng vậy.

Bác sĩ kê đơn thuốc cần một trái tim tinh tế và tỉ mỉ làm việc. Đàn anh Cận và đàn anh Thân không phải là loại người có tính cách này.

Tìm giáo sư già kê đơn thuốc không được sao?

Giáo sư già rất có kinh nghiệm, vấn đề là sức lực của giáo sư già không đủ, tư tưởng cũng không tân tiến như bác sĩ trẻ. Bất luận khoa nội hay ngoại, bác sĩ trẻ tuổi như bác sĩ Lâm vậy thuộc về giai đoạn hoàng kim trong tư duy của bác sĩ trẻ tuổi, có kinh nghiệm kỹ thuật dám sáng tạo ra cái mới. So với việc tìm giáo sư già, không bằng tìm bác sĩ Lâm.

Chỉ là bọn họ tiếp xúc với bác sĩ Lâm khá thân quen, bác sĩ Lâm là người tốt tình nguyện giúp đỡ tận tình, điểm này càng quan trọng hơn.

Tìm bác sĩ cần tìm người phù hợp, không thể chỉ dựa vào danh tiếng để đi tìm bác sĩ.

Nghe cô nói chuyện, Cảnh Vĩnh Triết chỉ có một suy nghĩ: Xét về trái tim dịu dàng và tinh tế của một bác sĩ, khả năng không ai so bì được với bạn học Tạ.

Cậu ấy vừa nhận được bệnh án của em trai cậu ấy cũng chưa gặp mặt em trai, bạn học Tạ đã chuẩn bị đầy đủ cho bệnh tình của em trai cậu ấy, khiến người anh trai là cậu ấy nghe xong thật bất ngờ.

“Đầu tiên, phải kiểm soát tốt các triệu chứng tim mạch của em ấy, cần uống một ít thuốc trước khi ngồi xe tới thủ đỗ chữa bệnh để tình trạng ổn định một chút. Dù cho có muốn làm phẫu thuật, chức năng mạch máu ở tim cần ổn định lại trước mới vượt qua được kiểm tra, mới có thể tiến vào phòng phẫu thuật. Đợi đến khi thời tiết tốt hơn, bệnh tình của em ấy ổn định, có thể tiến hành bước phẫu thuật tiếp theo.”

“Cậu chờ một chút.” Cảnh Vĩnh Triết vội vàng quát lên kêu ngừng, tư duy của bạn học Tạ quá nhanh, khiến một bác sĩ thuộc làu làu bệnh án của em trai nghe xong hoang mang, tại sao trở thành tiến hành phẫu thuật: “Tôi biết rõ chân nó lúc trước từng bị đánh, từng gãy xương.”

Em trai của bạn học Cảnh Vĩnh Triết là một người bị thọt, trước đây chân nhỏ bên trái đã gặp tai nạn gãy xương cách đây ít năm, lúc đó không được điều trị tốt dẫn đến sau này đi đường xảy ra chuyện không may. Nguyên do bị bệnh quanh năm, hầu như nghỉ học ở nhà. Có thể là vì nguyên nhân này, bản thân bệnh nhân trở nên nóng tính, ngồi sau lưng không đi lại được, đến năm nay chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Em trai tốt biến thành một con ma như này, Cảnh Vĩnh Triết cực kỳ đau lòng không cách nào kể xiết.

Từng bị đánh. Tạ Uyển Doanh nghe được câu này của bạn học Cảnh trong lúc nói chuyện vô tình để lộ ra, nguyên nhân này không trùng khớp với nguyên do gãy xương được ghi trong bệnh án của bệnh nhân. Rõ ràng việc xấu trong nhà không nên phô trương ra ngoài.

Thấy nét mặt của cô, biết mình nói lỡ miệng, Cảnh Vĩnh Triệt đành phải giải thích rõ: “Chân nó không phải do tai nạn xe cộ, cũng không phải tự mình ngã, là bị bố tôi dùng băng ghế đánh gãy. Cũng bởi vì em trai tôi mắng người phụ nữ kia khốn khiếp.”

Người phụ nữ kia ý chỉ…mẹ kế của hai anh em bạn học Cảnh Vĩnh Triết.

“Mẹ tôi bị người phụ nữ kia ép buộc phải ly hôn. Người phụ nữ kia chen chân vào nhà chúng tôi, bà ta quan tâm đến mảnh đất và ngôi nhà mà bố tôi cho thuê để làm nhà máy. Mẹ của tôi và hai anh em chúng tôi cũng không biết bà ấy tán tỉnh bố tôi từ khi nào. Lúc ấy bố tôi ra nước ngoài làm công quanh năm, cũng không báo tin về nhà, không ai biết ông ấy làm gì mà đi. Bởi thế, ông bà nội không giúp đỡ bố tôi. Trong nhà, tất cả đều là mẹ tôi hiếu thảo với người già và nuôi dưỡng con cái. Bố tôi không ủng hộ việc nà, nói toàn bộ tiền của ông ấy để nuôi gia đình. Cho nên vừa về đến đã đòi ly hôn, nói rất rõ ràng, nói mẹ tôi đi mà không có nửa xu.”

Bình Luận (0)
Comment