Cô ngồi cùng bàn với Trương Vi nghe nói sau khi về nước muốn ở lại thủ đô tìm việc làm, tiền lương ở thủ đô cao hơn tỉnh lẻ quê cô.
Hồ Hạo đối với Trương Vi xem như là kỷ niệm nhớ mãi không quên, trong lòng sớm đã nhận định Trương Vi và mình là hai người môn đăng hộ đối. Tạ Uyển Doanh chỉ nhớ rõ, trước khi trùng sinh cũng không nhận được tin tức hai người này kết hôn.
Ngẩng đầu lên, Hồ Hạo nhìn qua cô, ánh mắt không khỏi kinh ngạc, có thể cảm giác được cô càng ngày càng xinh đẹp.
Người có xinh đẹp hay không tương đồng với nhiều phương diện, không chỉ là vấn đề diện mạo, còn có khí chất tự tin động lòng người. Người tự tin thì tư thế ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi đều có thể khiến những người khác chú ý giữa phố. Người có tri thức cao, khí chất kia càng tỏa sáng từ trong ra ngoài, làm cho toàn thân người kia tăng ánh hào quang.
Thời điểm Tạ Uyển Doanh học ở trường cấp 3 để lại ấn tượng cho đám bạn cùng lớp bọn họ, trên cơ bản chỉ là một cô bé cùng nhà, cuối cùng tự dưng đạt danh hiệu thủ khoa khoa học tự nhiên làm tất cả mọi người kinh hãi.
Nói thật, dù cho Tạ Uyển Doanh giữ cái danh thủ khoa khoa học tự nhiên, Hồ Hạo cũng không cảm thấy cô tốt bằng Trương Vi. Bạn học Tạ không có gia thế, chắc chắn làm chuyện gì đều sẽ mang cái mác con nhà nghèo cay đắng.
Hồ Hạo lại nhìn đến cái áo bông màu xám cô mặc trên người, thật trắng, trắng không tả nổi, gột sạch toàn bộ vẻ đẹp.
“Đi, uống trà thôi.” Triệu Văn Tông cầm ấm nước lên, rót cho Tạ Uyển Doanh chén nước, liền hỏi: “Cậu muốn ăn gì cứ nói, tôi gọi phục vụ tới chốt đơn.”
Ánh mắt Hồ Hạo lại liếc Triệu Văn Tông một cái: Ờ, hai cái người nhà nghèo này mà ở chung một chỗ là sự phối hợp tuyệt vời.
Tạ Uyển Doanh cũng chưa từng cho là mình có thể nói chuyện ăn ý với Hồ Hạo, từng là bạn học cũng không thể hiện giá trị quan của hai người giống nhau. Cô tiếp tục hỏi Triệu Văn Tông: “Cậu ấy chỉ mời tôi ăn cơm sao?”
Hồ Hạo xuất hiện ở chỗ này tuyệt đối không giống như Triệu Văn Tông tìm cô là thật sự muốn liên hệ quan tâm bạn học.
Triệu Văn Tông gọi phục vụ đem rau lên cho cô trước, nói: “Ăn xong mới nói.”
Dĩ nhiên tìm cô đến không phải việc đơn giản.
Bất kể ra sao, ăn cơm trước đã.
Mì xào tương ăn rất ngon, lại là một bữa ăn tiết kiệm, có thể thấy trong lòng Hồ Hạo không muốn bỏ tiền ra đãi hai người bọn họ ăn cơm. Người có tiền mà keo kiệt. Điểm này Tạ Uyển Doanh dự liệu có cơ sở.
Triệu Văn Tông đặt một miếng thịt lớn trên bàn thịt gà bỏ vào trong bát của Tạ Uyển Doanh.
Hồ Hạo nhìn thấy không hài lòng: Thằng này cầm tiền của cậu ta nhã nhặn với bạn học Tạ.
Nhận được ánh mắt của cậu ta, Triệu Văn Tông chả vui vẻ, nói với cậu ta: “Cậu muốn gây phiền phức cho Doanh Doanh, cậu không muốn cho cậu ấy ăn đồ ngon phải không?”
Có được mời ăn cơm hay không cũng không quan trọng, Tạ Uyển Doanh hào phóng đáp: “Bữa này tôi mời khác, các cậu đến trường tôi học là khác, lẽ ra nên do tôi mời.”
“Không không không, để cho cậu ấy mời.” Triệu Văn Tông nói không ngớt lời.
Ở đây, người giỏi nhất là Triệu Văn Tông. Tạ Uyển Doanh có thể cảm giác được, Triệu Văn Tông thật sự là người bạn cấp 3 đáng quý trọng. Sau khi tốt nghiệp một mình vào thủ đô làm việc rất cô đơn, chỉ có những đồng học cấp ba khá quen thuộc như bọn họ có thể sưởi ấm. Về phương diện khác, từ trước đến nay Triệu Văn Tông là một người quý trọng tình cảm và vui vẻ giúp đỡ người khác.
Nghĩ tới những điều này, Tạ Uyển Doanh không vội vàng bác bỏ lời Triệu Văn Tông nói.
Trái ngược với cô, Hồ Hạo gác đũa xuống. Cậu ta tỏ vẻ khó chịu với tình bạn giả tạo. Từ đáy lòng mà nói, cậu ta chưa từng muốn thân với hai người này.
Lúc trước hai người này chiến thắng kỳ thi tốt nghiệp trước cậu ta và Trương Vi, tạo đả kích tâm lý đến nay chưa hết, hậu quả vẫn còn, về sau không chịu thua. Cũng may sau khi tốt nghiệp, dù thành tích có tốt, Triệu Văn Tông chẳng qua chỉ tìm được một công việc bình thường trong trường đại học dựa vào quan hệ với giáo sư Trang.