Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1816 - Chương 1816 - Đùn Đẩy Trách Nhiệm

Chương 1816 - Đùn đẩy trách nhiệm
Chương 1816 - Đùn đẩy trách nhiệm

Nam nữ mới xuất hiện, nam mặc áo bông màu xanh lam, nữ mặc váy hoa màu đỏ mận, hai gương mặt hoàn toàn xa lạ đối với Tạ Uyển Doanh và Triệu Văn Tông. Tuy nhiên, từ sắc mặt thay đổi của Hồ Hạo bọn họ rất nhanh có thể đoán ra được đôi nam nữ này là ai.

Chỉ cần nhìn chiếc bụng có dấu hiệu hơi nhô ra rõ ràng của cô gái trẻ chưa đến hai mươi tuổi dưới chiếc váy màu đỏ mận, thì cái thai này, chắc chắn phải hơn ba bốn tháng, ước chừng là khoảng hai mươi tám tuần.

Tạ Uyển Doanh đưa ra phán đoán sơ bộ, trong lòng vô cùng kinh ngạc, bởi vì không ngờ rằng tai họa bạn học mình gây ra lớn đến mức vượt qua tất cả.

Thai nhi đã trên ba bốn tháng, không thể phá được nhưng nếu muốn phẫu thuật phá thai, thì là hành động càng thêm tàn nhẫn. Một thai nhi đã hoàn toàn thành hình người đưa ra ngoài, nghĩ thôi cũng thấy thật đáng sợ.

“Tạ Uyển Doanh, cậu đừng nói nữa.” Hồ Hạo có thể cảm nhận được bạn học Tạ sẽ nói ra sự thật kinh hoàng, muốn chặn miệng cô lại.

Cô không nói, chân tướng sự việc bày ra ở trước mắt sẽ không thay đổi.

Hồ Hạo sợ hãi, chân từng bước từng bước lùi về phía sau, lùi mãi cho đến khi lưng chạm vào tường, khiến cho cậu ý thức được mình cần phải chạy, thì lập tức bóng qua bàn, không quan tâm đến hai bạn học trung học bị bỏ lại phía sau.

Nam thanh niên cao lớn mặc áo bông màu xanh lam ở phía đối diện không để cho Hồ Hạo chạy thoát, trực tiếp chặn đường Hồ Hạo, vươn hai tay ra giống như đại bàng vồ lấy gà con túm lấy cổ áo của Hồ Hạo, nheo mắt hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

“Cái đó, anh La, anh nghe em nói, em gái anh cô ấy cũng đồng ý.” Giọng của Hồ Hạo giống như tiếng muỗi kêu nói với đối phương.

“Em ấy đồng ý? Chuyện của mấy người không có sự đồng ý của người anh như tôi đây thì không tính. Em gái tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bụng lớn rồi mới nghĩ đến chuyện gọi điện thoại tìm câu. Cậu nói cho tôi biết, cậu định xử lý chuyện của em gái tôi như thế nào?” Anh La hỏi.

“Em giúp cô ấy tìm một bác sĩ để giúp cô ấy giải quyết.” Hồ Hạo nói, rồi đẩy sang bạn học Tạ đang có mặt: “Anh yên tâm, cậu ấy đang làm việc ở bệnh viện lớn, biết cách làm như thế nào để giúp cô ấy giải quyết chuyện này.”

“Này.” Triệu Văn Tông không thể nghe thêm được nữa, đứng dậy nói với Hồ Hạo.

Hồ Hạo thế mà đùn đẩy những chuyện xấu của mình cho bạn học đang làm bác sĩ.

Tìm bạn học làm bác sĩ, không phải chỉ để bạn học bác sĩ làm những việc này sao? Hồ Hạo yên tâm thoải mái nghĩ, dù sao bản thân chỉ là một người bình thường không phải bác sĩ, loại chuyện này không tìm bác sĩ thì có thể tìm ai.

Hai mắt của anh La chuyển sang gương mặt Tạ Uyển Doanh.

Tạ Uyển Doanh bình tĩnh ung dung nhìn lại, cô không làm sai bất kỳ chuyện gì, chưa từng đồng ý giúp Hồ Hạo phá bỏ đứa bé.

“Cậu nói tìm bác sĩ, tìm bác sĩ làm gì? Phá bỏ đứa bé có phải không?” Anh La nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Hồ Hạo, nói xong câu này đột nhiên giơ nắm đấm lên.

Hồ Hạo sớm đã đề phòng hành động này của anh ta, lúc nhìn thấy anh ta giơ nắm đấm lên hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, la lên: “Anh không thể đánh em.”

“Tại sao tôi không thể đánh cậu? Cậu làm em gái tôi lớn bụng sau đó muốn em ấy bỏ đứa bé, đồ khốn nạn nhà cậu, cậu đứng lên cho tôi.”

Em gái La ở bên cạnh vừa nghe vừa khóc huhu, lấy hai tay lau nước mắt đang chảy ồ ạt.

“Anh, anh nghe em nói, đứa bé đó của cô ấy sẽ không ai muốn. Em không muốn, cô ấy cũng không muốn. Phá bỏ đứa bé sau này em ấy có thể tìm một người đàn ông tốt hơn để kết hôn, em là vì muốn tốt cho cô ấy.”

“Cậu thừa nhận bản thân cậu là đồ khốn nạn rồi sao?”

“Anh à, nói chuyện phải có lý. Chuyện này em có phần cô ấy cũng có phần. Anh hỏi bản thân cô ấy xem. Lúc đó em đã nói rồi, sau chuyện đó em đưa tiền cho cô ấy mua thuốc uống. Bản thân cô ấy không mua thì là trách nhiệm của cô ấy.”

“Vậy tôi hỏi cậu, tại sao lúc đầu cậu ở bên em ấy. Em ấy nói là vì cậu thích em ấy, cậu có thích em ấy không?”

Bình Luận (0)
Comment