Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1815 - Chương 1815 - Sự Thật Thường Tàn Nhẫn Hơn

Chương 1815 - Sự thật thường tàn nhẫn hơn
Chương 1815 - Sự thật thường tàn nhẫn hơn

“Mấy cậu phải suy nghĩ cho cô ấy một chút chứ, cô ấy hạ sinh đứa bé rồi thì về sau làm cách nào mà tìm đối tượng?”

Vô sỉ!

Trong đầu Tạ Uyển Doanh và Triệu Văn Tông chỉ còn lại hai chữ này, không thể tin được lời nói rác rưởi như thế này lại xuất phát từ miệng mồm của bạn học trước kia của bọn họ.

Triệu Văn Tông trong lòng không đè nén được sự kinh hãi, cầm ly nước lên uống từng ngụm…

Tạ Uyển Doanh chỉ có thể nghĩ tới những gì mà các giáo sư khoa phụ sản đã nói, rằng nên khuyến khích đàn ông đi vào phòng sinh nở và cùng xem quá trình phá thai.

Bởi vì đàn ông ở bên ngoài không thể nhìn thấy, anh ta có thể đứng ngoài cuộc và hoàn toàn phớt lờ nỗi đau của người phụ nữ, hay cảnh tượng khủng khiếp bên trong phòng phẫu thuật.

Nạo phá thai là như thế nào? Rất nhiều đàn ông đều không biết, dù cho có nghe nói qua thì cũng không nhìn thấy được, có thể hoàn toàn vờ như không biết.

“Hồ Hạo.” Tạ Uyển Doanh nghiêm túc nói về kiến thức y học cho những người bạn cùng lớp cao trung, “nạo phá thai không đơn giản như cậu nghĩ, chỉ cần đưa thai nhi ra khỏi cơ thể người mẹ là xong việc. Cậu nói cậu nhờ tôi giúp cô ấy lấy số ngoại trú của bệnh viện lớn, phỏng chừng đã quá thời hạn không thể thực hiện phá thai nội khoa đơn giản, chỉ có thể phá thai thông thường hoặc phá thai không đau. Loại phẫu thuật này, thai nhi thường đã hình thành. Điều này cũng giống như nói rằng, đứa trẻ trong bụng của người mẹ giờ đã có cơ thể không khác gì chúng ta, có nhịp tim, não và tứ chi của nó. Vào thời điểm phá thai, làm thế nào để các bác sĩ lấy thai nhi ra ngoài? Họ dựa vào một thiết bị hút áp suất âm, xâm nhập vào tử cung của người mẹ để nghiền nát đứa trẻ, sau đó kéo cơ thể vỡ vụn của đứa trẻ ra ngoài. Tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có dám tận mắt chứng kiến ​​tình cảnh thê thảm của con mình bị xẻ làm năm hay không?”

Hai người đàn ông ngồi cùng bàn nghe cô miêu tả cặn kẽ, sắc mặt dần dần khó kiểm soát.

“Cậu nghĩ rằng cậu không thể nhìn thấy những cảnh tượng khủng khiếp khi dụng cụ được đưa vào tử cung của người mẹ?” Tạ Uyển Doanh không ngại nói những lời nghiêm túc nhất với những người bạn học cao trung vô liêm sỉ của mình, “Để tôi nói cho cậu biết, lấy ra mọi bộ phận cơ thể của đứa trẻ, bác sĩ phải đặt từng cái một lên bàn, đếm đầu, tay chân và xương của nó, phải đếm sạch từng cái một, không được để sót lại bất kì thứ gì trong cơ thể người mẹ.”

Dựa vào những gì mà cô nói, trong đầu Hồ Hạo hiện lên một màn liên hoàn, kinh hãi đến mức khiến cậu ta hét lên một tiếng.

“Cậu, cậu đừng nói nữa!” Hồ Hạo xua tay ngăn cô nói tiếp, mồ hôi trên khuôn mặt chảy xuống tới cổ áo.

“Nếu như cậu vẫn không hiểu, tôi có thể dẫn cậu đi xem xem cách lấy thi thể của đứa trẻ ra khỏi bình hút áp suất âm.” Tạ Uyển Doanh nói.

“Cậu đừng nói thêm gì nữa!” Hồ Hạo hét vào mặt cô, trừng muốn nổ mắt không thể tin được cô lại có thể hoàn toàn nói ra những lời còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị này. Khiến Hồ Hạo cậu ta phải thốt lên, bác sĩ thực sự quá đáng sợ.

Bác sĩ không đáng sợ, nhưng bác sĩ phải nói cho bạn biết hậu quả khủng khiếp nhất, hy vọng bạn sớm tỉnh ngộ và sửa chữa sai lầm của mình.

Ánh mắt Tạ Uyển Doanh nhìn qua các bạn học, thật lòng mong đợi nhưng cũng thấy buồn bã. Cô không phải là quan tòa, cũng biết pháp luật bất lực với loại chuyện này, cô chỉ có thể làm bác sĩ, hi vọng lời nói của mình có thể khiến lương tâm con người nhận ra rằng làm chuyện như vậy thật đáng ghê tởm và vô liêm sỉ biết chừng nào.

Hồ Hạo ngồi xuống đối diện với người bạn học là bác sĩ này, ai bảo bác sĩ có thể nhìn thấu tâm tư bẩn thỉu của cậu ta, bực bội kéo cổ áo, bỗng nhiên, trước mặt cậu ta xuất hiện hai bóng người, khiến người cậu ta cứng đờ.

“Cậu làm sao vậy?” Triệu Văn Tông quay đầu lại, nhìn thấy trước mặt là một nam một nữ.

Bình Luận (0)
Comment