Chỉ có loại đàn ông như Triệu Văn Tông này nghèo kiếp sát mới không có phụ nữ nào để làm.
Triệu Văn Tông đập mạnh vào bàn hai cái, từ nãy đến giờ cậu vẫn luôn ôn hòa nhẹ nhàng cũng bị lời này của Hồ Hạo kích động tới bốc hỏa: “Nhân phẩm của cậu là cái gì vậy!”
Đừng lấy giàu nghèo để che đậy nhân phẩm đạo đức bại hoại của bản thân.
“Coi như xong, cậu tưởng rằng cậu là học sinh tiểu học à?” Hồ Hạo nói.
Đều đã trưởng thành, là người lăn lộn trong xã hội, giáo sư giảng bài chỉ nói tốt chứ làm gì có xấu.
“Cậu dám nói cậu không làm chuyện xấu à.” Triệu Văn Tông và Tạ Uyển Doanh vừa đau lòng vừa tức giận hỏi cậu ta: “Cậu tự hỏi chính mình chút đi. Nếu quả thật người ta mang thai con của cậu, có phải con của chính cậu hay không, cậu muốn bỏ rơi con mình, cậu có còn là người không?”
“Sao tôi lại không phải người. Nếu như cậu biết tôi căn bản không muốn làm cho cô ấy có con của tôi, tôi bị cô ấy mưu tính sắp xếp, cậu sẽ phát hiện tôi là người tốt còn cô ấy cơ bản chả phải. Tại sao tôi có thể để loại người như cô ấy làm mẹ của con tôi được?”
“Tình hình như thế nào?” Triệu Văn Tông lắp bắp hỏi.
Người nghèo nào có đời sống giải trí phong phú, đâu có trải qua nhiều màu sắc trong xã hội, mỗi ngày hai điểm tạo thành một đường thẳng từ nhà đến cơ quan. Hồ Hạo luôn coi thường vị bạn học nghèo kiếp xác này.
“Mặc kệ ra sao, hai người các cậu là Chu Du và Hoàng Cái, một người muốn đánh một người đồng ý chịu thiệt. Nếu như cậu không muốn sập bẫy, cậu có thể để cô ấy mưu tính sắp xếp à?” m thanh Tạ Uyển Doanh nói như đinh bất thình lình bay đến.
“Đúng.” Triệu Văn Tông đồng ý lời của cô.
Hồ Hạo giận dỗi lia ánh mắt đến mặt Tạ Uyển Doanh ngồi đối diện, mỗi câu cô nói ra đều đâm vào phổi cậu ta, đâm cậu sắp phát nổ rồi. Điều làm cậu ta nghĩ mãi không ra chính là hoàn cảnh của cô và Triệu Văn Tông không khác nhau mấy, sao có thể thấy rõ cậu ta nhiều như vậy.
Bác sĩ tiếp xúc với nhiều loại bệnh nhân, kiến thức sâu rộng, kinh nghiệm xã hội tuyệt đối phong phú so với bất kỳ ai. Điểm này Hồ Hạo thấy đối với bác sĩ mà nó cũng không khó đoán ra.
Tạ Uyển Doanh không hề khách sáo nói vào mặt cậu ta: “Cậu ghét cô ấy có xuất thân không cao, không phải ghét cô ấy mưu tính sắp xếp. Nếu là cô gái nhà giàu có ý đồ với cậu, cậu đã hứng thú chết người rồi.”
Hồ Hạo bị cô chọc đến mức đỉnh điểm, bộc phát thốt ra: “Đúng, cô ấy là một cô gái rửa xe. Sao nào, Tạ Uyển Doanh, cậu muốn để tôi cưới một cô rửa xe về làm vợ à?”
Nguyên lại là vì cô gái rửa xe. Chả trách người ta có nói gì cũng phải bắt cô gái này nạo thai.
“Triệu Văn Tông, cậu nói chuyện này đổi lại là cậu, cậu có cưới một cô gái rửa xe còn chưa học hết tiểu học hay không?” Hồ Hạo quay đầu lấy Triệu Văn Tông làm ví dụ để rửa sạch tội danh.
Triệu Văn Tông khóe miệng mấp máy, miệng khá ngờ nghệch, nhất thời tìm không ra lời ngon tiếng ngọt nào. Nếu là chính cậu, đích thực sẽ không lấy một cô rửa xe. Dù là cậu không có tiền, nhưng trình độ văn hóa của hai người không tương đồng, không có tiếng nói chung thì sao làm vợ chồng được.
“Có trông thấy không, cậu ấy cũng không muốn kết hôn.” Hồ Hạo chỉ vào biểu cảm của Triệu Văn Tông mà nói. Không phải chỉ mình cậu ta như vậy, tất cả đàn ông phải lựa chọn đều sẽ lựa chọn giống Hồ Hạo cậu.
Tạ Uyển Doanh chưa cho cậu ta lộng hành được, nói: “Cậu biết rõ cô ấy chỉ là một cô gái rửa xe chứ không phải đối tượng cậu muốn kết hôn, cậu với cô ấy tính chơi trò gì? Cậu trêu đùa cô ây, hậu quả này đương nhiên tự cậu phải gánh lấy.”
Giữa bạn học Hồ Hạo và bạn học Triệu Văn Tông khác nhau ở chỗ, Triệu Văn Tông biết mình sẽ không lấy người phụ nữ như vậy nhất định không đi trêu chọc. Còn Hồ Hạo cậu, cậu ta nghĩ thầm chơi phụ nữ kết quả chơi với lửa có ngày chết cháy cũng là đáng đời thôi.
Hồ Hạo nhanh chóng bị cô làm cho tức chết, xông tới đập bàn vào người cô: “Cậu nghĩ cậu là thẩm phán à Tạ Uyển Doanh? Loại chuyện này có lên trên tòa án tôi cũng vô tội. Tôi để cô ấy nạo thai là vì cô ấy tốt. Tôi mãi mãi không thể nào cưới cô ấy làm vợ được.”