Vì sao bệnh viện được phép từ chối cho bệnh nhân chuyển viện? Trên thực tế là cân nhắc cho bệnh nhân. Một số bệnh viện đích thực không có kỹ thuật chuyên khoa này, nếu tiếp nhận đồng nghĩa với việc hại bệnh nhân không cứu được. Mặt khác, với những người có kỹ thuật nhưng không có giường bệnh và nhân lực, bệnh nhân đến phải xếp hàng thì chả bằng đến bệnh viện khác thừa năng lực cứu chữa bệnh để tìm kiếm cơ hội sống sót.
Các nguồn tài nguyên y tế hàng đầu cho tới giờ vẫn luôn bị tranh giành khốc liệt, muốn cứu được tính mạng cần dùng rất nhiều thứ. Bởi vì như vậy, những người thảm nhất đơn giản là những người dân ở dưới đáy không có chút tài nguyên nào.
Em gái mình sẽ chết. Đồng thời vừa rồi anh ta chắc chắn nghĩ đến chuyện gì đó, anh La mặt đỏ bừng như mặt Quan Công hằm hằm lửa giận, hai tay đột nhiên nắm chặt cái ghế dài bên cạnh.
Bác sĩ Lưu thất vậy, vội quay người bỏ chạy. Nhân viên y tế khác cũng sợ bị bắt gặp, nháo nhào chen đường mà chạy.
Cảnh sát đúng lúc đứng bên ngoài, xông tới khuyên can người nhà buôn vũ khí xuống: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng có manh động.”
Bảo anh ta làm sao dễ nói chuyện được? Những người này không có lương tâm, nói là thiên sứ khoác áo blouse trắng rõ ràng nói em gái anh ta chỉ có nước chờ chết. Anh La thở từng hơi nặng nề.
Cảnh sát cũng cho rằng khó có thể chấp nhận với tình huống này, quay đầu lại hỏi các bác sĩ kia: “Các anh có nghĩ cách chuyển bệnh nhân sang bệnh viện khác không?”
“Vấn đề là chuyển bệnh nhân đi chỗ khác, không có bác sĩ chưa cho cô ta thì cũng vô dụng thôi.” Bác sĩ Lưu bất lực đáp.
Cưỡng ép bí mật đưa tới phòng cấp cứu của bệnh viện đối phương, có thể phải xếp hàng chờ cấp cứu sau đó mất mạng, thật sự không giống ở đây. Cần nói rõ ràng khoa cấp cứu của bệnh viện không có đủ quân số vào buổi tối. Những bác sĩ trẻ tuổi kia quá bận rộn chả quan tâm được tất cả bệnh nhân. Giống khoa phụ sản Bắc Đô vậy, nhiều người trong số họ còn trở nặng hơn em gái La. Tạ Uyển Doanh có thể nhớ lại cái đêm cô ấy trực, liên tục cứu sống những người phụ nữ mang thai, toàn bộ bác sĩ Bành và bác sĩ Trịnh bọn họ đều mệt mỏi rã rời, mệt đến mức họ không hiểu được nguyên do tại sao dây rốn thai nhi bất ngờ quấn cổ ở giường số 8.
Đối mặt với tình huống này sẽ khiến người nhà bệnh nhân tức đến phát điên. Bây giờ anh La cảm giác muốn điên lên rồi.
“Cậu buông tôi ra, không có chuyện gì đâu.” Tạ Uyển Doanh muốn đi qua nói chuyện với người nhà bệnh nhân vài câu, kết quả bị Triệu Văn Tông kéo lại không thả.
Triệu Văn Tông sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhìn bộ dạng anh La có thể tùy tiện đánh chết người, bất quá lúc trước anh La từng bóp cổ cô.
Tạ Uyển Doanh nghiêm túc nói với bạn học cũ: “Anh ấy và chúng ta đều là người Tùng Viên.”
Ai cơ? Triệu Văn Tông sửng sốt.
Anh La và em gái La là người Tùng Viên cũng không quái lạ gì. Ngẫm lại Hồ Hạo không tốt với ai sao lại tốt với em gái La, Hồ Hạo đến thủ đô lăn lộn thực sự rất cô đơn, gặp được đồng hương xong nói chuyện vài câu với đồng hương, tình cảm tự nhiên có tiến triển vậy.
Nhớ lại khẩu âm nói chuyện của anh La đúng là giọng của quê hương Tùng Viên bọn họ, Triệu Văn Tông chần chừ buông lỏng tay ra.
Tạ Uyển Doanh rời đi, đến chỗ người nhà bệnh nhân nói: “Anh không cần gấp gáp, chỉ cần anh đồng ý, tôi giúp anh liên hệ với bác sĩ cấp 3 của Bắc Đô.”
Từ lúc cô đi tới, anh La nhìn chằm chằm dò xét cô, con ngươi đỏ rực đang nổi điên thầm nghĩ một mực phải bóp chết bác sĩ.
Đối phương tràn đầy căm hận đối với bác sĩ, có thể tưởng tượng được trước đây có chuyện gì đó không chịu nổi. Tạ Uyển Doanh dường như liên tưởng tới một cảnh tượng tương tự diễn ra trên người ông ngoại mình. Tùng Viên là một thị trấn nhỏ, trình độ kỹ thuật của bác sĩ có giới hạn. Ông ngoại cô xảy ra chuyện, chắc hẳn cũng xảy ra trên người những người khác.