Cô có thể hiểu được cảm xúc của đối phương, bởi vì ngay cả khi cô là bác sĩ, cũng thấy khó chấp nhận những chuyện như vậy xảy ra.
“Người nhà tôi đau khổ, khả năng giống với người nhà của anh.” Tạ Uyển Doanh nói.
Anh La nhìn chằm chằm vào mặt của cô trừng lớn: Có ý gì đây? Giống ở chỗ chậm trễ đưa đi cấp cứu trong bệnh viện chờ chết sao.
Lúc đọc được thông tin này trong ánh mắt của cô, cơ thể anh La run rẩy đến phát rét, tay nắm lấy băng ghế kia chậm rãi thả lỏng ra.
Không nên nói nhiều để trễ nại bệnh tình của bệnh nhân, nhìn thấy người nhà không có ý phản đối, Tạ Uyển Doanh lập tức cầm điện thoại lên gọi ngay cho bác sĩ Trịnh.
Cô chỉ có số điện thoại di động của bác sĩ Trịnh. Bác sĩ Tả Lương và những người khác bận rộn nên nghĩ rằng bác sĩ Trịnh đã cho cô số điện thoại lại quên cho cô thông tin liên lạc. Tút tút tút, vài tiếng bíp dài trôi qua, bác sĩ Trịnh không nhận điện thoại, xem chừng đang tất bật trong phòng phẫu thuật.
Nguyên một đám giáo sư vô cùng bận rộn. Tạ Uyển Doanh đã đoán trước điều này, liền gọi tiếp số điện thoại của giáo sư phía trên. Bởi vì không có số điện thoại của giáo sư Bắc Đô 3 khác, cô bắt đầu tìm trong danh bạ kiếm số của giáo sư Đàm.
Nhờ giáo sư Đàm giúp đỡ lần nữa, Tạ Uyển Doanh thầm nghĩ: Bản thân mình trong lòng giáo sư Đàm coi như là một sinh viên thích gây thêm rắc rối.
Giáo sư Đàm người ta sớm có dự tính cho cô, ngày đầu tiên cô đến Bắc Đô cấp 3 thực tập đã tìm người nói với cô qua rằng: Có việc gì cứ gọi điện thoại, đừng sợ phiền phức.
Nắm chặt điện thoại, nghe đầu dây bên kia gọi đến, ánh mắt Tạ Uyển Doanh có chút phức tạp. Vì suy nghĩ cho bệnh nhân, cô hy vọng giáo sư Đàm có thể tiếp nhận cuộc gọi. Mặt khác, cô cảm thấy có lỗi vì lại gây rắc rối cho giáo sư Đàm lần nữa.
Điện thoại đối diện reo một tiếng, đã kết nối.
“Giáo…giáo sư Đàm.” Bất giác giọng cô ngập ngừng không biết nói gì.
Mới sáng sớm giáo sư đoán đúng cô sẽ có kết quả như vậy, cô cũng hiểu chính mình làm sinh viên của anh ấy thật là vô dụng.
“Chuyện gì, nói.” Giọng nói của Đàm Khắc Lâm đủ bình tĩnh, cho thấy anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng chờ điện thoại của cô gọi tới.
Không cần kỳ lạ, nếu lần này cô không gọi điện thoại về, tuyệt đối không được tính là học sinh ưu tú của anh, vừa mới đến khoa gây mê của bệnh viện trường cũ anh ấy từ hai ngày trước.
Sau một lúc, thấy cô hơi trầm tư, Đàm Khắc Lâm nói: “Không được lãng phí thời gian trên giường bệnh.”
Giáo sư Đàm là bác sĩ có tiếng, rõ ràng biết tình hình bệnh nhân không chờ được, cũng biết người sinh viên này là cô chỉ vì bệnh nhân mới gọi điện cho anh ấy.
Giọng nói của Tạ Uyển Doanh dần bình tĩnh trở lại, báo cáo tình huống bệnh nhân: “Giáo sư, bệnh nhân nghi ngờ là cuống rốn tiền đạo, ước chừng mang thai 28 tuần, hiện đang chảy máu không ngừng, cần chuyển viện khẩn cấp. Tạm thời em không liên lạc được với giáo sư Trịnh, lại chưa có số của các giáo sư khác. Chỉ có thể nhờ giáo sư Đàm trợ giúp một chút.”
“Bảo bọn họ chuẩn bị sẵn xe cứu thương, trực tiếp đưa bệnh nhân đến khoa cấp cứu Bắc Đô 3, tôi qua đó xem.” Đàm Khắc Lâm đầu dây bên kia xác định chuẩn bị xong sớm, đồng ý với cô như thể đã học thuộc lòng mà nói.
Giáo sư Đàm muốn tự mình đến đây? Tạ Uyển Doanh ngạc nhiên.
“Tôi có đồ cần đưa cho người ở Bắc Đô 3, thuận tiện qua thôi.” Đàm Khắc Lâm giải thích, tựa hồ bổ sung thêm để không tạo áp lực quá lớn cho sinh viên như cô.
Bắc Đô 3 là bệnh viện trường học cũ của giáo sư Đàm, có lẽ giáo sư Đàm tới tìm bác sĩ Thôi trò chuyện. Cúp điện thoại xong, lập tức thông báo cho bệnh viện này có thể chuyển bệnh nhân qua Bắc Đô 3.
Những người trong bệnh viện quận mong ước bệnh nhân chuyển viện từ lâu, vội vàng thu xếp trước, giúp bọn họ chuyển viện sớm.
Anh La buông băng ghế trong tay ra. Cảnh sát nhìn anh ta, lo lắng tâm trạng anh ta không ổn định lại gây náo loạn, một mặt cũng rất đồng cảm với người nhà bệnh nhân.