Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1826 - Chương 1826 - Cuộc Gọi Cứu Mạng

Chương 1826 - Cuộc gọi cứu mạng
Chương 1826 - Cuộc gọi cứu mạng

Là bạn học cùng lớp của họ.

Mối quan hệ phức tạp giữa những người như vậy ai cũng sẽ hiểu. Tạ Uyển Doanh nghe thấy tiếng ừng ực trong cổ họng của giáo sư Đàm bên cạnh, phát ra tiếng cười khẽ.

Chuyện này kích thích đến nỗi giáo sư Đàm cũng bật cười.

Người giáo sư Đàm cười hẳn là bạn học của cô và anh La, vậy mà cũng nhận định rằng sinh viên y là cô đây có thể cho người ta đi nạo thai. Các ông lớn trong giới y học nghe xong, cho là tưởng tượng quá sức hoang đường.

Một sinh viên không có giấy chứng nhận nghiệp vụ bác sĩ làm sao cho người ta đi nạo thai, học cũng học chả xong, không có phòng cũng chả có dụng cụ, nạo thai từ đâu ra. Chỉ có người ngoài ngành nghe mấy lời đồn tưởng tượng ra loại tình huống tùy tiện nạo thai cho người khác.

Cực kỳ buồn cười, nguyên một đám người đi theo Thôi Thiệu Phong cùng cong khóe miệng.

Triệu Văn Tông lo lắng gọi điện thoại cho Hồ Hạo: “Hồ Hạo, cậu đừng lỡ cuộc gọi của tôi, tôi và cậu nói chuyện, cậu mang tiền tới đây giúp cô ấy tiến hành thủ tục nhập viện. Nếu cậu dám không mang tiền tới, tôi sẽ nói chuyện này cho tất cả mọi người biết, xem cậu trốn thế nào được.” Gặp cảnh đầu dây bên kia tiếp tục cúp điện thoại, Triệu Văn Tông trở nên tàn nhẫn, đi tới nói với Tạ Uyển Doanh: “Doanh Doanh, tôi đi đòi tiền của Hồ Hạo. Cậu yên tâm, cậu ấy không bỏ tiền ra, tôi sẽ khiến danh tiếng cả đời của cậu ta bị hủy hoại.”

Điều giả dối nhất ở tên Hồ Hạo này là cậu ta đã từng lừa một đám bạn học đến giúp lau dọn cho bọn họ, bản thân lại chuồn mất như một kẻ hèn nhát.

“Cậu cẩn thận một chút.” Tạ Uyển Doanh lo lắng, dặn dò cậu ấy.

“Không sao đâu, cậu ấy đánh cũng không đánh thắng tôi được.” Triệu Văn Tông vẫy tay với cô, chạy ra ngoài đi tìm Hồ Hạo đòi tiền.

Lưu Ly tiến hành kiểm tra sơ bộ cho bệnh nhân xong, trở về bàn bạc với anh họ: “Tình trạng của cô ấy chắc chắn phải nhập viện, chảy máu hơi nhiều, thai nhi có giữ được hay không rất khó nói.”

Anh La đứng cách đó không xa nghe thấy lời này của bác sĩ, quay đầu lại bắt đầu gay gắt: “Nếu em gái tôi và đứa bé xảy ra chuyện gì, bác sĩ cô phải chịu trách nhiệm, phải ngồi tù.” Người được đề cập chính là Tạ Uyển Doanh.

Cảnh sát đi cùng không nghe thấy mấy câu này, thuyết phục anh La bình tĩnh: “Nếu không nhờ cô ấy, em gái cậu không thể chuyển đến bệnh viện lớn đâu.”

“Cô ấy tự mình làm chuyện xấu nên chột dạ, thực chất không tốt bụng như vậy.” Anh La bĩu môi đáp.

Muốn thay đổi quan điểm của một người không dễ dàng càng không thể gấp gáp, Tạ Uyển Doanh nghe lời buộc tội của anh La cũng không lo lắng. Bởi vì biết rõ đối phương bịa đặt chẳng qua để tăng thêm dũng khí cho chính mình, thật sự kiện cô cũng kiện không thắng, hoàn toàn không có chứng cứ. Điều làm cô lo lắng là ánh mắt của giáo sư Đàm trở nên lạnh lùng hơn sau khi nghe hết mấy lời anh La nói, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cổ áo cô đưa ra chỉ thị: “Vén cổ áo xuống.”

Giọng điệu của giáo sư Đàm làm người nghe vô cùng sợ hãi. Tạ Uyển Doanh không dám phản bác lại, anh La đang luyên thuyên về cô đột nhiên im lặng.

Nếu cô vén cổ áo xuống, cô đã đoán trước được hậu quả ra sao. Anh La cũng đoán ra nên không nói gì.

Không khí trở nên yên tĩnh.

“Anh.” Em gái La bấu chặt tay của anh trai mình. Tình huống hiện tại của cô ấy và đứa bé, nếu như anh cô ấy không ở cạnh cô ấy, cô ấy nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tạ Uyển Doanh đành phải kiên trì tiếp tục làm trái mệnh lệnh của giáo sư, trên thực tế trong lòng rất lo lắng bản thân chịu không nổi. Giáo sư Đàm cứng rắn đến mức nóng nảy, không cho cô cãi lời. Người xung quanh, giáo sư Lưu Ly đều sợ giáo sư Đàm như cô, căn bản không dám lên tiếng, Về phần giáo sư Thôi, cũng cùng giáo sư Đàm chờ cô vén cổ áo.

Tiếng chuông vừa reo lên, lúc này điện thoại có cuộc gọi tới, đối với cô mà nói là cuộc gọi cứu mạng.

Bình Luận (0)
Comment