Tạ Uyển Doanh lập tức nắm lấy cơ hội, cầm điện thoại di động lên, trả lời điện mà không cần suy nghĩ.
“Vâng, là ai thế ạ?” Cô xoay người sang chỗ khác, giả bộ nói chuyện nhiệt tình với đối phương, phải tránh ánh mắt của giáo sư Đàm đã rồi nói…
“Doanh Doanh?”
Người ở đầu dây bên kia bị giọng điệu khác thường của cô làm cho sửng sốt.
Là đàn anh Tào. Trong đầu Tạ Uyển Doanh càng thêm luống cuống, không biết cuộc gọi này là tốt hay xấu.
“Doanh Doanh.” Xác định là cô nghe điện thoại, Tào Dũng nói, “Anh vừa trở về mới nhìn thấy tin nhắn của em gửi cho giáo sư Nhậm, anh ấy có việc đi ra ngoài rồi.”
“Vâng, giáo sư Nhậm đi ra ngoài cùng với các bạn học trong lớp em.” Tạ Uyển Doanh nói, mới biết được đàn anh Tào hai ngày này đi công tác.
Vừa trở về đã nghe nói cô ở Bắc Đô 3 gây ra chuyện lớn, Tào Dũng chắc là muốn gọi điện hỏi cô một chút, rằng cô có ổn không.
“Em có sao không?” Tào Dũng nói, ý muốn hỏi cô chuyện xảy ra lúc trước.
“Đàn anh Tào không có việc gì đâu, không sao cả.” Tạ Uyển Doanh nói.
Điện thoại hai bên đều im lặng. Tạ Uyển Doanh che miệng mình lại: Ai ya, giấu đầu lòi đuôi mất rồi.
Chỉ có thể nói rằng nói dối trước mặt giáo sư và đàn anh học thần thật là khó. Tạ Uyển Doanh trong lòng thở dài.
Tào Dũng cầm điện thoại không biết là nên cười hay nên khóc, cô nói không có việc gì, khiến trái tim anh treo lơ lửng. Chỉ có người có chuyện sẽ vội vã nói không sao không có việc gì như vậy.
“Là điện thoại của Tào Dũng sao?”
Sau lưng truyền đến giọng nói của giáo sư Đàm.
“Đưa điện thoại của cậu ta cho anh.”
Quay người lại, Tạ Uyển Doanh dùng cả hai tay đưa điện thoại cho giáo sư Đàm. Chỉ có thể hi vọng rằng đàn anh Tào tốt bụng nhất sẽ nói tốt giúp cô vài câu.
Nhìn thấy ánh mắt này của học trò mình, Đàm Khắc Lâm không khỏi giật mình, tự hỏi vì sao học trò ông lại nghĩ Tào Dũng sẽ nói tốt giúp cô. Trong bệnh viện ai cũng biết Tào Dũng là người sẽ không cố tình nói những lời tốt đẹp với người khác. Tào Dũng nổi tiếng là thẳng thắn.
Cầm lấy điện thoại, Đàm Khắc Lâm đi tới bên cạnh nói chuyện với Tào Dũng.
Giáo sư Đàm không muốn cho cô biết cuộc nói chuyện với đàn anh Tào, Tạ Uyển Doanh đành đứng ở đây chờ.
Một lúc sau, Đàm Khắc Lâm quay trở lại, hỏi Thôi Thiệu Phong: “Có chỗ nào ngồi không?”
Đây là muốn đợi ai đó đến.
Thôi Thiệu Phong dẫn hai người bọn họ đến quán cà phê mà Tạ Uyển Doanh đã đến vào buổi chiều.
Có vài người đang ngồi ở đó. Lưu Ly trước đó đã mượn cớ bận rộn công việc để trốn đi, ngay cả tên ngốc đều có thể nhìn ra tâm trạng anh họ cô không tốt, có thể phát hỏa bất kể lúc nào.
Sau khoảng nửa tiếng, Tào Dũng vội vàng xuất hiện ở cửa quán cà phê.
Anh không cầm theo dù, xuống xe liền chạy một mạch tới đây, bông tuyết dính hết cả vào tóc. Tào Dũng giơ tay phủi tuyết dính trên người và tóc, sau đó bước vào phòng. Từ xa, anh đã nhìn thấy cô ngồi bất động đối diện với Đàm Khắc Lâm, Tào Dũng cau mày, nhớ lại những gì mà Đàm Khắc Lâm nói với anh qua điện thoại: Chuyện tối nay rất nghiêm trọng.
“Doanh Doanh.” Tào Dũng bước đến bàn mà họ đang ngồi rồi dừng lại bên cạnh cô, đặt tay lên vai cô.
Đàn anh Tào đến rồi. Trái tim của Tạ Uyển Doanh run lên gấp đôi, có lẽ bởi vì cô nhớ những lời đàn anh Tào đã nói với cô ở khoa cấp cứu Huyền Vũ. Thái độ của đàn anh tào về vấn đề này không khác gì giáo sư Đàm.
“Anh giúp em xem được không?” Tào Dũng cúi người, hướng về phía khuôn mặt đang rũ xuống của cô, cẩn thận ôn nhu nói.
Đàn anh Tào thay đổi chiến lược đối với cô. Tiếp xúc với cô càng nhiều, anh càng biết cô chỉ ăn mềm không ăn cứng. Giọng anh lúc này giống như đang dỗ một đứa trẻ dỗ dành cô bỏ cổ áo xuống.