Anh là bác sĩ, rất giỏi dỗ dành bệnh nhân.
Tạ Uyển Doanh sợ hãi, sợ rằng bản thân sẽ buông vũ khí đầu hàng. Viên đạn bọc đường còn đáng sợ hơn cả súng đạn thật.
Cảm giác người cô co rúm lại, Tào Dũng càng thêm cẩn thận: “Anh cam đoan với em, không có được sự đồng ý của em anh sẽ không làm gì cả. Vậy nên có thể cho anh xem cổ em một chút không?”
Nhìn quanh tứ phía, dù là đàn anh Tào hay giáo sư Đàm giáo sư Thôi, đêm nay toàn bộ đều sẽ không bỏ qua cho cô. Có nghĩa là cô chạy không thoát.
Chấp nhận lời đề nghị của đàn anh Tào có lẽ vẫn tốt hơn. Tạ Uyển Doanh suy tính trong đầu.
Thừa dịp lúc cô còn đang do dự, Tào Dũng dùng tay nhẹ nhàng mở cổ áo khoác của cô ra, nhìn thấy bên trong có những vết bầm xanh tím. Ngay lập tức, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Tuy rằng vết bầm không rõ ràng lắm, vết thương cũng nhẹ, nhưng việc đối phương bóp cổ muốn giết chết cô là sự thật không thể xóa bỏ.
“Em.” Thôi Thiệu Phong đứng dậy liếc nhìn tình trạng bên trong cổ áo, giọng nói tràn đầy cảm thán, ánh mắt có chút khó tin.
Giáo sư xúc động như vậy đương nhiên là có nguyên nhân. Đàm Khắc Lâm nhăn mày thành cục sắt lớn. Đứa học trò thông minh này nhiều lần xoắn xuýt không chịu thả cổ áo ra, nghĩ cũng biết có điều gì đó không ổn. Bây giờ gặp chuyện thành ra như vậy, sớm biết thì anh có nói gì cũng sẽ không liên hệ bệnh viện giúp em gái của tên kia chuyển viện. Anh bồi dưỡng đàn em là để cứu vô số người, không phải để bị một tên khốn kiếp bóp cổ.
“Em biết em đang làm gì không?” Giáo sư Đàm nói ra từng chữ hỏi cô.
“Giáo sư Đàm.” Tạ Uyển Doanh tìm cách giải thích với giáo sư, “Chuyện này a, lúc đó anh ta –”
“Tôi mặc kệ lúc đó hắn ta thế nào, em nói xem, động tác của hắn có phải muốn giết em hay không?”
“Em nhất định sẽ không để anh ta giết được em.”
“Tạ Uyển Doanh.” Thôi Thiệu Phong nhịn không được chen vào nói cô, “Thông cảm thì em cũng phải có mức độ. Em thông cảm cho người muốn làm tổn thương em làm cái gì? Khó trách lúc trước giáo sư Đàm rất lo lắng cho em, thường xuyên nhờ tôi để mắt em một chút.”
Giáo sư Đàm nhờ giáo sư Thôi quan tâm cô nhiều hơn, điều đó có nghĩa là giáo sư Đàm luôn nghĩ về những cuộc điện thoại trước đây của cô. Điều này quả thực là cô không ngờ tới. Chỉ có thể nói giáo sư đúng là lão đại, có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư bất thường mà cô cất giấu trong lòng. Với tư cách là bác sĩ, xem ra trong mắt giáo sư nhất thiết là phải truy cứu bí mật của cô đến cùng, giáo sư cảm thấy tâm lý này của cô là sai.
Thôi Thiệu Phong thay Đàm Khắc Lâm lên tiếng chỉ ra lỗi sai của cô: “Tâm lý của em không bình thường. Một người bình thường sẽ không bênh vực người làm tổn thương mình. Em và hắn ta có quan hệ đặc biệt sao?”
Nhất định là không có. Đối với cô mà nói hai anh em nhà La gia chỉ là bệnh nhân và người thân của bệnh nhân mà thôi.
“Không phải là mối quan hệ đặc biệt, vậy em nói xem em thấy trên người hắn ta có cái gì sao? Trước kia em đã xảy ra chuyện gì?”
Lão đại, giáo sư nếu thật sự muốn truy cứu nguyên nhân thì rất lợi hại, so với Sherlock Holmes càng có thể nhìn rõ ba phần.
Có vài giáo sư nhìn qua cô, chờ cô trả lời.
Cô nên trả lời như thế nào thì tốt, cũng không thể vô duyên vô cớ nói bởi vì cô đã một lần chứng kiến qua ông ngoại cô qua đời.
Một số người xung quanh nhìn cô im lặng không đáp lại, lông mày càng nhíu chặt.
Thôi Thiệu Phong quay đầu nhìn về phía Đàm Khắc Lâm: học trò của cậu đã xảy ra chuyện gì? Có điều gì không thể nói?
Học trò này của anh nổi tiếng là người thẳng thắn, có đôi khi để cho cô nói thì sống chết không nói, có đôi khi không để cho cô nói thì cô lại nói, đúng là không biết sợ trời sợ đất. Mặc dù tất cả các giáo sư đều biết rằng bạn học Tạ dù nói hay không nói thì đều có lý do riêng. Giữa hai lông mày Đàm Khắc Lâm nhíu lại, dường như đang suy nghĩ biện pháp đối phó. Là một giáo sư đồng thời là một bác sĩ, anh cần phải nghiêm túc phán đoán tình hình trước mắt.