Giáo sư Đàm không tiếp tục tức giận nữa, đang kìm nén cơn giận.
Lý do tại sao đại lão giáo sư có thể được gọi là đại lão, là bởi vì khả năng tự kiểm soát và sự bình tĩnh lý trí đều rất siêu phàm.
Có thể là vì cho rằng tức giận với cô cũng vô ích, hoặc có thể là cảm thấy chuyện này không thể tức giận với cô.
Làm bác sĩ chắc chắn sẽ không nổi nóng với người đang bị bệnh. Đàm Khắc Lâm cũng vậy Thôi Thiệu Phong cũng vậy, đều có thể nhìn ra được, có thể tâm lý của cô có chút gì đó không ổn. Chính vì vậy, khi Tào Dũng gọi điện thoại đến anh ta liền dứt khoát gọi Tào Dũng đến. Vị đại lão khoa ngoại thần kinh trẻ tuổi này của bệnh viện bọn họ, nghe nói so với bác sĩ tâm lý còn hiểu trạng thái của một số bệnh nhân hơn.
Lúc người khác hỏi cô Tào Dũng không nói gì, là bởi vì đang thực hiện lời hứa trước đây với cô sẽ không ép buộc cô làm bất cứ điều gì. Sau khi nhìn thấy vết thương trên cổ của cô, việc đầu tiên là nhẹ nhàng cẩn thận giúp cô chỉnh lại cổ áo để tránh cọ xát vào vết thương, sau đó nói: “Anh đi lấy ít thuốc đến bôi cho em.”
“Đàn anh Tào, không sao đâu.” Tạ Uyển Doanh ngay lập tức ngẩng đầu lên.
“Em khách sáo với anh làm gì?” Tào Dũng cười, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ như ánh nắng, giống như muốn xua đi bầu không khí sương mù trong ngày tuyết rơi tối nay.
Đàn anh Tào không mắng cô không trách cô, ngược lại khiến cho cô cảm thấy phức tạp. Nói bản thân không truy cứu trách nhiệm không phải không muốn truy cứu trách nhiệm, mà là: “Không phải em bảo vệ anh ta. Em gái anh ta bây giờ như vậy, bên cạnh không có người thân nào, sẽ rất ảnh hưởng đến tình trạng bệnh.
Làm bác sĩ thường xuyên rơi vào tình thế lưỡng nan. Nếu như phải truy cứu trách nhiệm lập tức đưa người đó vào tù ngay, thì lúc đó bệnh nhân sẽ bị ảnh hưởng thai nhi sẽ không còn, có lẽ xã hội sẽ chỉ trích người làm bác sĩ như cô và cảnh sát quá nhẫn tâm làm việc không có tính người, hơn nữa, nhìn lại toàn bộ câu chuyện từ đầu, anh La và em gái La được coi là người đáng thương. Cô đối với những người đáng thương giống như mình từng gặp rất khó để ghét.
Kẻ tội phạm chính không phải là anh la, mà chính bạn học Hồ Hạo của cô.
Đương nhiên, cô sẽ không ủng hộ hành vi bạo lực của đàn anh La. Chỉ là toàn bộ sự việc cần phương pháp giải quyết ổn thỏa hơn, cá nhân cô nghĩ là như vậy. Cụ thể phải làm như thế nào, chỉ có thể là tùy cơ ứng biến.
Mấy vị giáo sư, ít nhất là giáo sư Đàm và giáo sư Thôi sau khi nghe câu giải thích kia của cô xong, cho rằng cũng không giải đáp vấn đề mà bọn họ nghi ngờ nhất.
“Được rồi. Đừng làm khó cô ấy nữa.” Tào Dũng xoay người nói với hai người kia: “Tôi đã hứa với cô ấy rồi, sẽ không làm bất cứ chuyện gì mà không có sự đồng ý của cô ấy.”
Thiệu Thôi Phong gần như trợn tròn mắt khi nghe anh nói xong câu này, xoay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Đàm Khắc Lâm: Tào Dũng của Quốc Hiệp các người bị làm sao vậy? Biểu hiện tối hôm nay hoàn toàn khác với Tào Dũng trong truyền thuyết.
Cần hỏi sao? Một người đàn ông sa vào trong tình yêu thì phải khác chứ. Đàm Khắc Lâm thầm thở dài, có lẽ anh ta đã trăm sai ngàn sai và sai nhất là tìm Tào Dũng đến đây.
Tào Dũng bảo cô ngồi, xoay người đi đến khoa cấp cứu của Bắc Đô 3 lấy thuốc bôi cho cô.
Thấy vậy, Thôi Thiệu Phong đứng dậy, giúp anh lấy thuốc. Lúc đi qua cửa quán cà phê, gần như va chạm vào những người đang đi vào.
Chính là Triệu Văn Tông xông vào, vừa giơ ví tiền lên vừa gọi bạn học Tạ: “Doanh Doanh, cậu đừng lo lắng, tớ cầm ví tiền của Hồ Hạo đến đây.”
Tạ Uyển Doanh đứng dậy, lo lắng hỏi bạn học Triệu: “Hồ Hạo đánh cậu sao?”
“Tớ đã nói rồi, cậu ta đánh không lại tớ. Cái tên nhát gan cậu ta, chỉ biết trốn tránh. May mà trước đó tớ biết cậu ta ở chỗ nào, chạy đến túm lấy cậu ta.” Mất bò mới lo làm chuồng, Triệu Văn Tông lau mồ hôi, cảm giác tội lỗi trong lòng cuối cùng cũng thế nói là vơi đi một chút.