Tào Dũng lấy ra một chiếc tăm bông đã được khử trùng, chấm thuốc mỡ rồi thoa lên cho cô: “Anh lái xe đưa em về, đêm nay đừng để vết thương bị dính nước.”
“Vậy—”
“Chuyện khác em không cần để ý, cứ để bọn họ trực tiếp xử lí… Em cần phải thả lỏng cho bản thân được thư giãn, khi nào muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ. Bệnh nhân không phải chỉ có duy nhất một mình em lo.”
Lời nói này của đàn anh Tào rất có ý vị sâu xa.
Làm bác sĩ không nên có tình cảm khác biệt đối với bệnh nhân, như vậy đối với những bệnh nhân khác là không công bằng.
Thoa thuốc xong, giáo sư và đàn anh không để cô quay trở lại phòng cấp cứu.
Thôi Thiệu Phong và bạn học cũ đứng cạnh nhau, anh ta cảm thấy ánh mắt của đối phương nặng nề dõi theo học trò. Cuối cùng, Tạ Uyển Doanh từ đầu đến cuối vẫn không nói ra bí mật mà cô che giấu.
“Phải là người rất đáng tin thì mới nói được.”
Thôi Thiệu Phong bộc lộ cảm nghĩ.
Đối với điều này, Đàm Khắc Lâm không phủ nhận. Chỉ mong thật sự có một người có thể bước vào trái tim của học trò và mở khóa cánh cửa đó.
Ngồi trên xe.
Mấy ngày nay lúc nào cũng là tuyết rơi xong rồi lại ngừng, khi nhỏ khi lớn, khiến mặt đường ướt sũng trơn trượt. Công nhân vệ sinh ở thủ đô là tập thể làm việc vất vả nhất, mỗi ngày quét dọn mặt đường từ sáng sớm đến đêm muộn đều không chịu nổi ông Trời giày vò như vậy.
Đi được nửa đường lại nghe nói phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, đường xá có chút tắc nghẽn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe rồi quay đầu lại, cô thấy trên gương mặt đàn anh Tào đang lái xe lộ ra vẻ mệt mỏi, cô cảm thấy áy náy vô cùng, nói: “Lẽ ra em không nên gọi điện thoại.”
“Không phải em gọi cho anh, mà là anh gọi cho em.” Tào Dũng sửa lại lời nói của cô, giọng nói có chút vui vẻ bị cô chọc cười.
Biết mình nghe nhầm điện thoại, bị giáo sư Đàm nhìn chằm chằm đến nỗi hốt hoảng nói bậy bạ, tự làm trò hề trước mặt đàn anh. Tạ Uyển Doanh lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng.
“Đàn anh, anh có đói bụng không? Em mời anh ăn bữa khuya.” Cô quyết định là trước tiên phải cảm ơn đàn anh Tào đã thuận lợi giải vây giúp cô ở chỗ giáo sư Đàm.
Đối với suy nghĩ này của cô, Tào Dũng cảm thấy cô rất cần phải được dạy dỗ lại.
Lúc trước anh nói tốt trước mặt cô, là vì để phối hợp với Đàm Khắc Lâm một người đóng vai mặt đỏ một người đóng vai mặt đen. Bởi vì nếu cả hai đều đóng vai mặt đỏ hoặc đều đóng vai mặt đen, sẽ chỉ khiến sự việc rơi vào bế tắc không tiếp tục được.
Bây giờ hai người có không gian riêng, Tào Dũng giải thích rõ ràng cho cô: “Những gì giáo sư Đàm nói với em đều đúng. Nếu như lại xảy ra chuyện như vậy, sẽ không chỉ có mỗi giáo sư Đàm hành động, mà còn có cả anh.”
Đừng thấy giọng điệu của đàn anh Tào có chút nghiêm túc, nội dung cũng nghiêm khắc như giáo sư Đàm, nhưng so với giáo sư Đàm thì đàn anh Tào càng biết rõ làm sao để đánh vào điểm yếu của cô, chơi chiến thuật quanh co.
“Doanh Doanh, về sau người bạn học này tìm em có chuyện gì, em nhớ gọi điện hỏi anh một chút. Chuyện về mặt y tế để anh xử lý tốt hơn là em xử lý.” Tào Dũng nói với cô ra đằng sau chủ yếu là để nói câu này. Chỉ sợ cái tên xấu xa Triệu Văn Tông này lần sau còn muốn kéo cô vào hố sâu không đáy.
Ánh mắt của đàn anh Tào so với giáo sư Đàm còn nhạy bén hơn, trực tiếp nắm rõ ngọn nguồn đầu đuôi của sự việc. Đúng là Triệu Văn Tông muốn tìm cô, đoán chừng trăm phần trăm là liên quan tới vấn đề y tế.
Nghĩ lúc nào cũng làm phiền đàn anh thì không tốt cho lắm, trong lòng Tạ Uyển Doanh suy tính về sau làm sao để dạy Triệu Văn Tông sửa lại cái tật xấu này một chút. Điện thoại bỗng nhiên rung chuông, cô cầm lên rồi bắt máy.
“Em thế nào rồi?”
m thanh này là bác sĩ Thường Gia Vĩ? Tạ Uyển Doanh ngạc nhiên, quay đầu nhớ lại buổi chiều nhận điện thoại của tiền bối xong mình đã quên nhập số vào danh bạ, dẫn đến tối nay cô không nhận ra đó là ai trước khi trả lời cuộc gọi.
Các tiền bối nắm bắt tin tức rất nhanh. Chân trước cô vừa xảy ra chuyện thì chân sau đã có người truyền tin ra ngoài.