Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1833 - Chương 1833 - Có Lẽ Là Thật

Chương 1833 - Có lẽ là thật
Chương 1833 - Có lẽ là thật

Thường Gia Vĩ khi đó đã cùng anh đi tới Quốc Hiệp quyết tâm phát triển sự nghiệp, không có khả năng anh ta để tin đồn nhảm hủy hoại danh tiếng của mình.

Trong giới học thuật hàng đầu, giữ mình trong sạch là điều bắt buộc… Chỉ cần để lộ ra một tin tức xấu, sẽ không có người nào tin rằng anh ta nghiêm túc với học thuật, nhất định về sau sẽ gây ảnh hưởng tới quyền được lên tiếng của anh ta trong giới học thuật và lời mời tham gia nghiên cứu hay khả năng được nhận tài trợ. Dù có là lãnh đạo phía trên hay là bệnh nhân, cũng sẽ không có người nào dám để một người làm việc không đàng hoàng khám bệnh cho mình hoặc là quản lý số tiền lớn.

Danh tiếng một khi bị hủy hoại, cấp bậc sẽ tụt dốc, muốn xoay người đi lên rất khó. Trừ khi bản thân không muốn trở thành nhà học thuật đứng đầu, không muốn tên mình được lưu danh sử sách. Điều này là không thể nào với Thường Gia Vĩ, bởi vì bạn bè bên cạnh anh ta tất cả đều đang phấn đấu đến mục tiêu trở thành nhà học thuật hàng đầu.

Đến nước này có thể kết luận rằng nhận xét của bạn học Tạ vô cùng chuẩn.

Thường Gia Vĩ gác chân lên, gương mặt nhìn về phía bóng đêm bên ngoài cửa sổ, dường như đang hồi tưởng điều gì đó.

Vẻ mặt yên tĩnh và sâu xa này của anh ta rất hiếm khi thấy, đến nỗi Chu Tuấn Bằng đang trực ca đêm, lúc đi vào nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi chớp mắt vài cái: vị hoa hoa công tử này muốn làm gì thế, giờ khắc này lại có thể có biểu cảm của một nhà triết học đang suy nghĩ sâu sắc.

Một người có thay đổi lớn như vậy chỉ có thể nói rõ một điều: Chẳng lẽ là động lòng rồi? Lúc trong đầu Phó Hân Hằng thoáng qua ý nghĩ này, bàn tay đang cầm bút anh liền cứng đờ.

Không thể nào chứ? Người của Bắc Đô thật sự muốn cùng Quốc Hiệp dựng lại vở kịch cướp người đó hả?

Đại khái là cảm thấy suy nghĩ này của anh có chút buồn cười, khóe miệng Phó Hân Hằng không khỏi nhếch lên thành một đường cong.

“Cậu thấy em ấy thế nào?” Thường Gia Vĩ quay đầu lại, có vẻ như bắt được khóe miệng cười của anh, nói.

“Không phải cậu nói chỉ là đùa giỡn chút thôi sao?” Phó Hân Hằng nhớ rất kỹ ban đầu anh ta đã nói những gì.

“Đúng vậy, tôi đã nói rồi, muốn theo đuổi em ấy cũng sẽ chờ đến khi em ấy tốt nghiệp.” Thường Gia Vĩ nói.

Không một ai cho là tên gia hỏa đối với phụ nữ ba tâm hai ý* như anh ta thật sự có thể đợi đến khi Tạ Uyển Doanh tốt nghiệp. Trong lúc này đoán chừng sớm thôi anh ta sẽ bị thu hút bởi một cô gái mới khác.

*三心两心 (San Xin Liang Yi): là 1 câu thành ngữ bên TQ, ý chỉ người nửa vời, dễ thay đổi.

Ngay cả bản thân anh ta cũng nghĩ như vậy, cho nên ngay từ đầu anh ta đã tỏ thái độ. Điều khiến cho Thường Gia Vĩ buồn rầu là, qua gần một năm rồi thế mà anh ta vẫn không quên được, cũng không có cô gái nào hấp dẫn hơn xuất hiện trước mặt anh ta.

Nghĩ sâu hơn, có thể dễ dàng tìm được cô gái xinh đẹp hơn như Chương Tiểu Huệ biết ca hát nhảy múa, nhưng muốn tìm được một cô gái xuất chúng như Tạ Uyển Doanh quả thực là mò kim đáy bể.

Càng muốn quên thì càng không thể nào quên được. Thường Gia Vĩ cầm lấy chén trà trên bàn, từ nãy đến giờ đều không uống một ngụm nước trà, dáng vẻ cứng đơ như bị mắc kẹt trong vũng bùn không thoát ra được.

Phó Hân Hằng nhìn vẻ mặt của anh ta, anh định lắc đầu như Đào Trí Kiệt.

Tào Dũng là người thông minh, đã sớm biết kiểu người phụ nữ nào là khó tìm nhất, vừa thấy được liền lập tức khóa chặt đối tượng.

Tìm người đẹp rất dễ dàng, tìm môn đăng hậu đối cũng dễ, tìm người có gen thiên tài mới khó nhất. Dân y khoa đều rõ nhất điểm này.

“Tôi thực sự rất ghét cậu ta.” Câu đầu tiên Thường Gia Vĩ nói khi ngẩng đầu lên, chẳng qua là lại giẫm lên chân Tào Dũng.

Người này sao mà giống như đều đi trước vị hoa hoa công tử một bước.

Dù nói thế nào, Tào Dũng cũng là một thiên tài. Phó Hân Hằng cảm thấy không có gì lạ khi Tào Dũng có thể thích em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Căn cứ vào nguyên tác thiên tài hút thiên tài, những cặp đôi nổi tiếng trong lịch sử y học đều rất xứng đôi về chỉ số IQ cao. Ví dụ như vợ chồng giáo sư Trương Ngọc Thanh và giáo sư Lỗ.

Chỉ là, bạn học cũ này của anh dễ thay lòng là chuyện bình thường, đã lâu rồi anh ta chưa từng để ý đến một cô gái nào nhiều như vậy. Thật khó để nói, có thể thực sự là người Bắc Đô có dự định cướp đối tượng của người Quốc Hiệp.

Bình Luận (0)
Comment